Editor: Tuna
Lần đầu tiên, cô có cảm giác muốn một người chết đi, cô muốn Hạ Nhược Tâm chết, cũng muốn đứa bé kia chết.
Cuộc sống bây giờ, cô không muốn bất luận kẻ nào phá hư, cũng không để một ai có cơ hội phá nó.
Hạ Nhược Tâm phải không?
Cô là sẽ không cho cô ta có cơ hội nhìn thấy Sở Luật, tuyệt đối sẽ không.
Cô dùng sức nắm chặt tay chính mình, mà trên mặt cô chậm rãi hiện ra một mạt âm lãnh tươi cười.
Hạ Nhược Tâm chạy về căn phòng thuê của mình, sau đó vô lực chậm rãi dựa ngã vào cửa, trên người đâu đâu cũng là nước mưa, ướt cả quần áo cô, cũng làm lạnh cả tim cô.
Cô đờ đẫn thở phì phò, sau đó giống như máy móc nhanh chóng thay quần áo, chỉ là một đôi tay run rẩy như thế nào cũng không thể ấm lên được.
Cô run rẩy, từ trong ngăn tủ lấy ra số tiền gửi ngân hàng không nhiều lắm của mình, chỉ có một chút này, căn bản là không có khả năng chống đỡ.
Cô đem số tiền đó gắt gao nắm ở trong tay, xoay người chạy đi ra ngoài, mà cái này trong phòng nhỏ mặt, không còn có ấm áp như xưa, mà có cũng là một mảnh thanh lãnh tuyệt vọng còn có an tĩnh.
Mưa ben ngoài vẫn còn lất phất, không ngừng đánh vào cửa kính, bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng một đóa.
Hạ Nhược Tâm chạy đến bên trong bệnh viện, mùi sát trùng làm cô đầu đau đớn kịch liệt, cô nắm chặt tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240609/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.