Chương trước
Chương sau
Editor: Tuna

Mỗi ngày cô đi làm, con bé đều cầm theo búp bê, cô biết, Tiểu Vũ Điểm nếu không có búp bê oa oa là ngủ không được.

Cô đem oa oa đặt ở trong lòng ngực của con gái, đôi tay Tiểu Vũ Điểm lập tức gắt gao ôm lấy oa oa, sau đó vươn tay, bắt được ngón tay của Hạ Nhược Tâm.

“Có phải mẹ lạnh lắm không, để con sưởi ấm cho mẹ nhé.” bé nói xong, không ngừng thổi thôi tay cho Hạ Nhược Tâm, có khi vào mùa đông, bé nhớ, mẹ cũng làm như vậy cho bé, lúc ấy, rất ấm áp.

Nhìn miệng nhỏ của con gái dùng sức thổi khí, tuy nhỏ bé, nhưng rất ấm áp, làm đôi mắt Hạ Nhược Tâm lần thứ hai đỏ lên, đem thân hình nhỏ bé của con gái ôm vào lòng, cô nghẹn ngào một tiếng, “Mẹ không lạnh, một chút cũng không lạnh,” cô không ngừng nói chính mình không lạnh, chỉ là, thân thể của cô lại là không ngừng phát run.

Đứa bé ngoan như vậy, sao lại có thể mắc căn bệnh này chứ.

Cô nhắm hai mắt lại, cô dùng bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên hai gò má của con gái:

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ thời gian tới sẽ rất bận, cho nên, Tiểu Vũ Điểm về sau phải ngoan ngoãn ở đây một mình, nghe lời mấy dì ở đây, được không?”

Tiểu Vũ Điểm không rõ cắn cắn môi nhỏ: “Mẹ, vì sao con phải ở đây? Tiểu Vũ Điểm ở nhà cũng có thể chờ mẹ?” bé rũ xuống lông mi thật dài, cái miệng nhỏ cũng là ủy khuất bẹp lên, đôi mắt cũng hồng hồng, bé không thích nơi này, bé thích ở nhà, bé muốn về nhà.

Tay Hạ Nhược Tâm vẫn cứ đặt ở trên mặt con gái, dùng sức nở nụ cười, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cho nên, phải chữa bệnh cho tốt nha, như vậy mới có thể mau khỏe một chút,” mà thật sự cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với con gái của mình nữa, bởi vì con gái còn rất nhỏ, con bé có thể biết cái gì chứ?

Biết bị bệnh hay là biết mình sẽ chết?

Tiểu Vũ Điểm đem đầu dựa vào phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Tiểu Vũ Điểm đã biết, Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc tốt cho oa oa, mẹ yên tâm” cô bé thật sự ngoan đến mức làm người khác đau lòng.

Hạ Nhược Tâm đau lòng ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô thề, cô nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của con bé, bất luận phải trả giá bất cứ điều gì.

Ru con gái ngủ rồi, cô mới lần nữa ra khỏi bệnh viện, chỉ là cảm giác, ánh sáng bên ngoài chiếu lên khiến cô nheo mắt lại, cô thậm chí không muốn bước đi một bước, chỉ là nghĩ như vậy, nhưng mà, cô biết, cô không thể.

Cô cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy, càng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng.

Trước mắt cứ đau xót khó chịu.

Có chút khổ, cô không yên trải qua, có chút đau, cô cũng là muốn chịu đựng.

Cô đem tay đặt lên trên cánh tay trái, lại là cảm giác đau đớn ẩn ẩn, đặc biệt là khi trời mưa dầm dề như thế này.

Cô cắn cắn môi, nghĩ đến bé con đang ở trong bệnh viện, lại một lần nữa đi ra ngoài.

Đứng trước của công ty khoa học ký thuật Sở thị, cô nhỏ bé lại là hèn mọn nhìn lên, nơi này cùng bốn năm trước là hoàn toàn giống nhau, cô đến gần một bước, lại phát hiện, nhân viên bảo vệ, vẫn luôn là đề phòng cô, ánh mắt bọn họ đặt ở trên chân cô, chỉ cần cô tiến lên một bước, sắc mặt bọn họ liền trầm một phần.

Cô đến gần, đứng trước mặt bọn họ. Mà bọn họ đồng thời vươn tay.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, nơi này không cho phép người quần áo không chỉnh tề vào.”

Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn quần áo của mình, trừ việc cũ một chút, cô cũng không có cảm giác được có gì đó gọi là không chỉnh tề. Quần áo của cô cũ, nhưng mà, cũng sạch sẽ, cô cũng đâu có phải là ăn xin.

“Thực xin lỗi, tôi muốn tìm…… Sở Luật.” Trên đôi môi khô nứt của cô không có một chút sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.