“Hạ Nhược Tâm!” Giọng nói giống như ma quỷ không ngừng truyền đến, phía sau hình như còn có người đuổi theo, Tiểu Vũ Điểm kỳ quái ôm cổ mẹ, bé nghe được có người gọi tên mẹ, nhưng tại sao mẹ lại chạy, bé chớp mắt, tò mò hỏi, “Mẹ ơi, chúng ta đang chơi mèo đuổi chuột sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đang chơi mèo đuổi chuột,” Hạ Nhược Tâm cười với con, con còn bé như vậy, nào biết cái gì là nguy hiểm, mà cô cũng sẽ không khiến con gặp nguy hiểm.
Cô đặt Tiểu Vũ Điểm ra phía sau một cái thùng, chỗ này vừa vặn có thể đủ chỗ cho một đứa bé đứng.
Cô ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, “Nhớ kỹ, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta chơi mèo đuổi chuột, nếu mẹ không bảo con ra, con không được ra, bằng không mẹ sẽ tức giận.”
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt con búp bê vào lòng, sau đó dùng sức gật đầu một cái, giọng nói mềm ngọt vang lên bên tai Hạ Nhược Tâm, “Mẹ yên tâm, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, nhất định sẽ không đi ra ngoài,” bé ôm chặt con búp bê, lại giơ lên nắm đấm, tỏ vẻ mình là đứa bé ngoan nói lời giữ lời.
Bé nhất định sẽ nghe lời, cho nên, sẽ không làm mẹ thấy khó chịu, hơn nữa được chơi mèo đuổi chuột, bé cũng rất thích.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới đứng lên, mà phía sau sớm đã có hai cô gái cùng nhau đuổi tới, cô quay đầu lại, dùng cơ thể chặn tầm mắt hai người họ, không muốn cho họ phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240456/chuong-282-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.