Chương trước
Chương sau
“Tiểu Vũ Điểm, bảo bối của mẹ, con phải ngủ cho ngoan, phải dũng cảm, biết không? Chúng ta sẽ được rời khỏi đây sớm thôi, về sau sẽ không còn tổn thương nữa,” tay cô đặt trên mặt con, nơi khoé mắt có một giọt nước lăn xuống, cô vội vàng vươn tay, giọt nước kia dừng lại ngay trên mu bàn tay cô, sau đó loang ra.

“Về sau con sẽ không còn phải chịu khổ nữa, con sẽ sống rất lâu, mẹ còn chưa đưa con đi học đâu, mẹ biết, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, nhất định sẽ là học sinh giỏi."

Cô cười, nhưng trên mặt lại chảy xuống từng hàng nước lạnh băng.

Cô tưởng cuộc sống là đơn giản, nhưng không.

Nếu thật sự có cái gì khổ, như vậy đều để cô nhận hết đi, con gái cô còn quá nhỏ, cô chỉ mong nó được bình an mà sống, mãi cho đến lớn, ánh sáng nhu hoà ngoài cửa sổ chiếu vào hai mẹ con, tựa hồ cũng muốn truyền cho họ một chút ấm áp.

Thế giới của hai người quá lạnh, thật sự.

Trong nhà họ Sở, lúc này, Lý Mạn Ni bất an ngồi ở trên sô pha không nói không rằng, mà ba mẹ Sở cũng tới, trầm mặc không nói gì.

“A Luật, con thật sự quyết định rồi à?”

Tống Uyển đi tới, duỗi tay vỗ vai con, tuy rằng hiện tại anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt bà, Sở Luật vẫn chỉ là con bà thôi, mà bà không muốn con làm chuyện nguy hiểm như thế.

“Đúng vậy, mẹ, con muốn cứu đứa bé kia, hơn nữa, bác sĩ nói rồi, chỉ là lấy một ít tủy, sẽ không để lại di chứng gì đâu. Mọi người có thể yên tâm,” Sở Luật nói.

Chỉ là một cuộc tiểu phẫu thuật mà thôi, chẳng khác gì rút máu lắm, lúc đăng ký, cũng đã hứa rồi, nếu tìm được anh, anh cùn chẳng có lý do gì để từ chối, hơn nữa anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

“Luật……” Lý Mạn Ni nhẹ nhàng cắn môi, kéo áo Sở Luật, cô cũng không muốn anh đi, dù sao đây cũng là chuyện làm tổn hại thân thể.

Sở Luật trầm mặc mím môi, mà cha anh, Sở Giang, ở một bên, lúc này là lúc thích hợp nhất để mở miệng, cũng là người có quyền quyết định nhất.

Sở Giang đứng lên, đi qua, ôm lấy vai vợ, “Chuyện này anh đồng ý,” giọng ông vô cùng trầm, Tống Uyển kéo tay áo Sở Giang, bà bảo ông tới là để khuyên con trai không phải để ông tới quạt gió đốt lửa.

Đồng ý, đồng ý cái gì, nếu vạn nhất làm không tốt, con bị thương thì làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có mình Sở Luật là con thôi.

“Sở gia phải có người đảm đương, hơn nữa, kia vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, chúng ta nên cứu nó, mặc kệ có phải người quen hay không, tóm lại, đó đều là sinh mệnh, nếu xét nghiệm ra anh cũng thích hợp, đừng nói là A Luật, anh cũng sẽ đi.”

Tống Uyển nghe tới đứa bé ba tuổi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, buông thõng tay xuống, đúng vậy, chỉ là một đứa bé mới lên ba thôi, nếu con trai mình không cứu nó, như vậy, có lẽ đứa trẻ kia sẽ không thể sống được.

Bà vốn là người lương thiện, hiện tại lại nghe thấy đó chỉ là một đứa bé, sớm đã mềm lòng.

“Thật sự không có gì nguy hiểm sao?” Bà vẫn không yên tâm hỏi lại. “Thật sự sẽ không có nguy hiểm, thật sự sẽ không có việc gì sao?”

“Mẹ, mẹ có thể yên tâm, sẽ không có việc gì,” Sở Luật nghiêm túc cam đoan, anh là người làm con, cũng không muốn để mẹ phải nhọc lòng, nhưng mà, anh cũng là một người đàn ông, cũng có trách nhiệm của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.