“Tiểu Vũ Điểm, bảo bối của mẹ, con phải ngủ cho ngoan, phải dũng cảm, biết không? Chúng ta sẽ được rời khỏi đây sớm thôi, về sau sẽ không còn tổn thương nữa,” tay cô đặt trên mặt con, nơi khoé mắt có một giọt nước lăn xuống, cô vội vàng vươn tay, giọt nước kia dừng lại ngay trên mu bàn tay cô, sau đó loang ra.
“Về sau con sẽ không còn phải chịu khổ nữa, con sẽ sống rất lâu, mẹ còn chưa đưa con đi học đâu, mẹ biết, Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, nhất định sẽ là học sinh giỏi."
Cô cười, nhưng trên mặt lại chảy xuống từng hàng nước lạnh băng.
Cô tưởng cuộc sống là đơn giản, nhưng không.
Nếu thật sự có cái gì khổ, như vậy đều để cô nhận hết đi, con gái cô còn quá nhỏ, cô chỉ mong nó được bình an mà sống, mãi cho đến lớn, ánh sáng nhu hoà ngoài cửa sổ chiếu vào hai mẹ con, tựa hồ cũng muốn truyền cho họ một chút ấm áp.
Thế giới của hai người quá lạnh, thật sự.
Trong nhà họ Sở, lúc này, Lý Mạn Ni bất an ngồi ở trên sô pha không nói không rằng, mà ba mẹ Sở cũng tới, trầm mặc không nói gì.
“A Luật, con thật sự quyết định rồi à?”
Tống Uyển đi tới, duỗi tay vỗ vai con, tuy rằng hiện tại anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt bà, Sở Luật vẫn chỉ là con bà thôi, mà bà không muốn con làm chuyện nguy hiểm như thế.
“Đúng vậy, mẹ, con muốn cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240451/chuong-283-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.