“Luật, đừng đi được không?”
Sở Luật nhíu mày, dịu dàng vỗ lưng cô, “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, tiểu phẫu không có gì nguy hiểm đâu, tin anh đi, 100% không có gì nguy hiểm,” anh cũng không rõ tại sao cô lại đi ngăn anh làm cuộc tiểu phẫu kia..
Bác sĩ cũng đã cam đoan là không có gì nguy hại rồi cơ mà.
Vì sao cô chết sống cũng không đồng ý, cho dù anh có hết lời, hiện tại chỉ cần vừa thấy anh đã bảo anh đừng đi?
Giữa ánh sáng mờ ảo, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn mày, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng cũng có một tia dao động, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt và dáng người nhỏ thó của đứa trẻ kia, tia dao động ấy lập tức biến mất, anh nhắm mắt, lúc mở ra chỉ còn lại sự kiên định.
Sở Luật anh sao có thể dễ dàng bị rung động được như thế.
Anh ôm Lý Mạn Ni, ngón tay quét qua khuôn mặt người phụ nữ vừa mới ngủ ấy, em biết không, đứa trẻ kia có đôi mắt hệt như Dĩ Hiên lúc còn nhỏ, anh không bảo vệ tốt được cho Dĩ Hiên, như vậy, đứa bé ấy, anh nhất định sẽ cứu.
Anh ôm Lý Mạn Ni vào trong ngực, tắt đèn đầu giường, lại không biết, lúc này, Lý Mạn Ni chợt mở mắt, trong đôi mắt ấy chẳng có vẻ gì là thất thần, vô cùng tỉnh táo.
Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm ôm con nằm trên giường bệnh, một chiếc giường bé xíu, Tiểu Vũ Điểm rúc vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240438/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.