- A, tôi đã biết rồi. - Lý Mạn Ni gật đầu một cái, kỳ thật đã quên mất, đã bao lâu mình chưa ăn cơm, bởi vì cô không hề cảm thấy đói chút nào.
Lúc cánh cửa được mở ra, Sở Luật nhíu mày rồi đi tới, vừa thấy một bàn đồ ăn trên bàn chưa được đụng đến, đôi môi mỏng bắt đầu bặm lại.
- Tại sao lại không ăn?
Bàn tay hắn đặt trên vai của Lý Mạn Ni, thật sự không biết phải khuyên nhủ thế nào, cô ấy làm cho hắn cảm thấy áp lực, đến cả hít thở cũng không thông.
- Luật, em không muốn, thật sự không muốn... - Cô ấy lắc đầu, hai tay ôm lấy eo của Sở luật:
- Anh đừng đi làm cuộc giải phẫu đó có được không, coi như là em van anh, đừng đi, không muốn đi, em không muốn anh đi.
Sắc mặt của cô có chút hỗn loạn, mà Sở luật bị cô ôm như vậy, thật sự cảm giác mình sắp hông thể thở được nữa rồi.
- Mạn Ni, em tỉnh táo lại một chút có được hay không?
Hai tay của anh nắm thật chặt đôi vai cô ấy, đẩy cô ra khỏi anh một chút, cô ấy trước kia không phải như thế, đứa bé kia mới chỉ có ba tuổi mà thôi, nếu như anh không cứu, cô bé ấy sẽ chết rồi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, người đàn ông lạnh lùng như anh vẫn không muốn như vậy, nhưng mà Lý Mạn Ni trước kia đâu rồi, cô ấy muốn đứa bé ấy mất đi sinh mạng hay sao?
- Lý Mạn Ni, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240436/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.