Khả năng phục hồi sức khoẻ của người lớn tốt hơn trẻ con rất nhiều, vài ngày sau, Cao Dật đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn muốn nằm chích, mà bé cũng không có cảm giác tịch mịch gì, bé có một con búp bê là đủ rồi, hiện tại lại có chú chăm sóc, không biết bé có bao nhiêu vui vẻ đâu.
Chỉ là, lúc này, bé lại đang giận dỗi với Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ quay qua, môi trề ra, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không uống cái kia, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không uống sữa, không uống sữa." đầu lắc như trống bỏi.
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ lắc lắc bình sữa trong tay, thứ này có dinh dưỡng nhất, nếu con không uống cái này thì uống cái gì đây, cũng không thể đút cháo mãi được chứ?
"Làm sao vậy?" Cao Dật từ bên ngoài đi vào, trong tay anh cầm hai cái bát, là hai bát canh trứng mới mua. Anh đặt bát qua một bên, đi tới, cúi xuống nhìn Tiểu Vũ Điểm.
"Tiểu Vũ Điểm, con không ngoan." giọng điệu rất nhẹ, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cúi đầu, tay vò vò, "Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm, không muốn uống sữa, Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, không phải trẻ con."
Cao Dật duỗi tay, ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, sau đó lấy bình sữa từ tay Hạ Nhược Tâm, anh để Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình, sau đó hơn lắc bình sữa.
"Tiểu Vũ Điểm, con phải biết rằng, có nhiều đứa trẻ lớn hơn con nhưng vẫn uống sữa bình, hơn nữa, con mới ba tuổi, ở trong lòng mẹ con và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240343/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.