Tiểu Vũ Điểm vội vàng lắc đầu, "Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác." bé xoay người chạy đi, sau đó lại quay lại.
"Ông ơi, dì ơi, tạm biệt ạ!" nhưng cách xưng hô này lại làm khuôn mặt người đàn ông hơi giật giật, ông già vậy à? Nhưng mà, đứa nhỏ này đúng là quá ngoan, không biết là cha mẹ dạy ra sao, làm ông thấy rất hâm mộ.
"Tâm Tâm......" Thẩm Ý Quân lại vươn tay, không ngừng giãy giụa, đó là Tâm Tâm, là con gái bà, sẽ không sai, bà biết sai rồi, biết bạc đãi con, có thể hay không cho bà một cơ hội, bà sẽ làm một người mẹ tốt.
"Ý Quân, chúng ta đi thôi." Hạ Minh Chính kéo vợ đi, thôi, đều là bọn họ tự tạo nghiệt, hiện tại báo ứng cũng tới rồi, trách ai bây giờ đây?
"Con ơi, con ơi......" Thẩm Ý Quân khóc lớn, nước mắt theo cằm rớt xuống, mà hiện tại rốt cục bà cũng cảm nhận được lúc trước Hạ Nhược Tâm cảm thấy thế nào.
Trơ mắt, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trước mắt, kia rõ ràng chính là con gái bà, là con gái của bà mà
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." áp lực đã khiến họ già đi rất nhiều, mỗi ngày đều như vậy, có lẽ đến ông cũng muốn hỏng mất.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, ôm lấy bắp đùi cô, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm vừa mới làm chuyện tốt nhá, Tiểu Vũ Điểm nhặt được đồ vật, còn trả cho người ta." Bé ngẩng đầu, chờ Hạ Nhược Tâm khen.
"Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240334/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.