Trong ánh nhìn của đứa trẻ không hề che giấu sự chán ghét, khiến một người cao cao tại thượng, không bao giờ để ai vào trong mắt như mẹ Lý vô cùng tức giận,bà đột nhiên buông tay.
Sau đó có một tiếng thét chói tai vang lên, có cả của cô giáo và những đứa trẻ khác nữa.
Cô giáo vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm vừa bị ngã, kiểm tra ngực cô bé, "Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, nói cho cô con đau ở đâu?" Trời ạ, cho dù có là đại nhân vật, nhưng đứa bé vẫn còn quá nhỏ mà.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, ôm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của mình, cô bé cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Ôi, thật xin lỗi, cánh tay tôi vẫn luôn không được tốt, cô bé có sao không?" Mẹ Lý vội vàng ngồi xổm xuống, miệng thì sôt sắng nhưng mắt thì trừng lớn nhìn Tiểu Vũ Điểm đầy cảnh cáo, dù sao cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, ôm tay nép vào lòng cô giáo.
Cô giáo cười vừa xấu hổ vừa căng thẳng, "Bà Lý yên tâm, đứa nhỏ không việc gì."
Cô giáo còn có thể nói gì, bà Lý đã nói như vậy rồi, bà ta không trách cứ gì thì thôi, làm gì có ai dám trách cứ bà, cho dù là vô tình hay cố ý, hiện tại đứa nhỏ không sao là tốt rồi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu phát kẹo thôi." Mẹ Lý đứng lên, quay đầu lại nói, "Hiệu trưởng, đứa trẻ này không ngoan, không nên để con bé làm làm tấm gương xấu ảnh hưởng đến những đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240150/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.