Mà cô bé đó, chính là người vợ định ra từ nhỏ của anh họ, Đỗ Tĩnh Đường từ nhỏ liền biết chuyện đó, nhưng mà, lúc đó đâu ai nghĩ đến việc anh ấy sẽ coi đó là sự thật, hơn nữa còn luôn tìm cô bé kia, thẳng đến không lâu sau khi anh ấy tiếp nhận tập đoàn Sở thị, nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên. Anh vốn luôn cho rằng người anh họ này từ nhỏ đến lớn đều vô tâm vô phế, không yêu không thương, cho nên hẳn phải là một người lãnh tình mới đúng, chỉ là không thể tưởng tượng được, anh ấy lại có thể nhớ kĩ một lời hứa hẹn lúc nhỏ như vậy, thậm chí, sau khi anh ấy lớn lên, vẫn luôn nhớ đến Hạ Dĩ Hiên, đối với người phụ nữ khác liền không có chút hứng thú, trong sạch còn hơn tờ giấy nữa.
Chỉ là, bây giờ, cảnh còn người mất, người vẫn còn đó, nhưng tình thì...
"Sai rồi, Tĩnh Đường, tất cả đều sai hết rồi." Sở Luật nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay. Bùa hộ mệnh liền bị anh bóp chặt.
"Cái gì sai rồi?" Đỗ Tĩnh Đường đem bùa hộ mệnh của mình nhìn nhìn, sai ở chổ nào cơ?
"Tĩnh Đường, ta cô bé lúc nhỏ anh gặp không phải Hạ Dĩ Hiên, người đưa cho anh lá bùa hộ mệnh cũng không phải Hạ Dĩ Hiên." Sở Luật buông lỏng bàn tay, lá bùa rơi xuống đất, tất cả là do anh sai rồi, tất cả là tại anh.
"Như vậy thì là ai?" Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, sao lại không phải là Hạ Dĩ Hiên, rõ ràng anh họ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240097/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.