Điều làm Sở Luật giật mình không phải điều gì khác mà là đứa nhỏ này trông giống... rõ ràng chính là đứa bé kia, là bé gái bị bệnh mà anh không cứu. Mỗi khi đêm khuya tỉnh giấc, đáy lòng anh tàn nhẫn lớn nhất một sự áy náy.
"Tiểu..." Anh vừa muốn lên tiếng, lại có một thanh âm khác lấn áp giọng nói của anh.
"Tiểu Vũ Điểm..."
Đứa bé kia xoay người hướng về phía một người đàn ông khác, trực tiếp ôm hai chân người kia.
"Đi có mệt không, muốn bố ôm không?" Cao Dật dừng lại, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt bé đỏ hồng, kì thực hai má như hai quả táo đỏ, đáng yêu cực kì. Làm người ta hận không thể cắn một miếng. Mặc dù Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, ngũ quan cũng chưa trưởng thành hẳn, nhưng hiện tại trên mặt bé đã có bóng dáng của mẹ, về sau nhất định sẽ là cô gái xinh đẹp.
"Không mệt ạ." Âm thanh trong trẻo dễ nghe, làm Cao Dật không khỏi nở nụ cười, không mệt mới là lạ, anh đi một bước này, khả năng bé phải đi mười bước.
"Đến đây, bố ôm một cái." Cao Dật dang đôi tay ra.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp lông mi dài, duỗi tay nhỏ ra với anh, kì thật chân bé rất mỏi, nhưng bé đã trưởng thành, đã không thể để người lớn bế, bằng không các bạn sẽ cười bé.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng, chỉ là tâm anh vẫn không yên tâm, đứa nỏ này mặc dù mập lên không ít, nhưng vẫn rất nhẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239827/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.