Chương trước
Chương sau
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh một cái, bé thích nhất là món ăn mẹ nấu, nếu mẹ ăn sạch, bé sẽ khóc. Cho nên bọn họ nhất định phải về nhà nhanh một chút mới được, sau đó bé muốn ăn nhiều hơn.

"Tiểu Vũ Điểm à, con sắp biến thành con heo con rồi." Cao Dật nhéo khuôn mặt nhỏ của bé một cái, đứa bé thông minh, xem đi, hiện tại đã bị lừa, Tiểu Vũ Điểm một chút cũng không hiểu nhìn Cao Dật: "Heo con cũng sẽ đáng yêu giống Tiểu Vũ Điểm sao?"

Mà Cao Dật sau khi nghe xong thật có chút dở khóc dở cười: "Đúng vậy, heo con và Tiểu Vũ Điểm  đáng yêugiống nhau."

Anh lái xe đi rồi, mà Sở Giang và Tống Uyển chỉ có thể đứng ở đó, trong mắt hai người thêm một loại thương tâm, cháu gái vẫn luôn có khoảng cách vớibọn họ, mà bọn họ khi nào mới được thân thiết với cháu gái như vậy.

"Chúng ta đi thôi." Sở Giang kéo tay vợ, hai người chậm rãi đi về. Chỉ là đến khi về đến Sở gia lại gặp người bọn họ không muốn thấy, Lý Mạn ni, cô vẫn luôn đứng ở cửa chờ bọn họ về, không đúng, hẳn là chờ Sở Luật trở về mới đúng.

"Cô tới vì cái gì?" Sắc mặt Tống Uyển lập tức thay đổi, đã ly hôn, hơn nữa cô ta không nên xuất hiện ở chỗ này, nơi này không có người hoan nghênh cô, cũng không ai sẽ thích cô, chỉ biết chán ghét cô, như thế nào, một người mẹ đến còn chưa tính, hiện tại con gái cũng đến đây muốn dùng chiêu bài đáng thương sao?

"Luật, anh ấy ở đây không?" Hồi lâu Lý Mạn Ni mới nói một câu, cô không muốn đối mặt với người Sở gia ăn nói lạnh nhạt, cô không muốn chỉ là có chuyện muốn chứng minh, cô phải biết được, cô cũng muốn xác nhận.

"Lý tiểu thư, chúng ta dường như không có bất kì quan hệ nào, cho nên xin cô không cần xưng hô với tôi như vậy có thể chứ? Xin cô gọi tôi là Sở tiên sinh, cảm ơn."

Giọng nói lạnh nhạt của Sở Luật từ phía sau truyền đến, trong tay anh cầm một tập tài liệu, một thân tây trang phẳng phiu, so với trước kia trên người lạnh lùng hơn rất nhiều.

Anh trở về lấy tập tài liệu, không thể nghĩ được ở chỗ này sẽ gặp được người phụ nữ anh chán ghét.

Bọn họ dường như không có bất luận lí do gặp mặt nào, cảm tình đã mất hết trong âm mưu, hôn nhân chấm dứt, tất cả mọi thứ trước kia đều là giả, cô còn tới nơi này làm gì?

***

Trong nhà họ Sở.

Sở Luật cầm ly rượu, thỉnh thoảng lắc, anh lạnh mắt nhìn Lý Mạn Ni, cô ta nói muốn có chuyện muốn nói với anh, vừa vặn anh cũng có chuyện tìm cô để hỏi.

Vẻ mặt Sở Giang bất động ngồi ở một bên, vô cùng không thích hơi thở Lý Mạn Ni ở chỗ này. Ông quay đầu nhìn sắc mặt đồng dạng không tốt của vợ, nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ cháu gái, nhưng ngày mai là cuối tuần, qua cuối tuần chúng ta mới có thể gặp cháu, hai ngày nay chúng ta sống như thế nào đây?"

Vẻ mặt Tống Uyển cũng đau khổ: "Tôi cũng không biết, tôi cũng nhớ cháu." Hai vợ chồng lại nhìn nhau, chỉ có nhớ tới đứa bé kia mới có thể làm bọn họ ngồi ở đây thoải mái một chút, nếu không chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Mạn Ni, bọn họ nhất định sẽ khó tiêu.

"Tôi muốn biết, đứa bé đầu tiên của cô là của ai?" Ánh mắt đen của Sở Luật hiện lên cái gì, trong lúc cúi đầu lại giấu đi hết thảy. Anh buông ly trong tay xuống, khớp xương ngón tay nhẹ nhàng cong một chút.

"Đứa bé kia..." Lý Mạn Ni sửng sốt, lại không biết nên mở miệng trả lời như thế nào.

"Lúc ấy cô đã có người đàn ông khác, mà không phải theo như những gì cô đã nói?" Sở Luật lại bưng ly rượu lên, ánh mắt dừng ở phía trên cái ly, nhưng tầm nhìn của anh lại không buông tha bất kì biểu tình nào trên mặt Lý Mạn Ni.

"Không có, không có, lúc ấy không có." Lý Mạn ni vội vàng lắc đầu: "Em chỉ là, chỉ là..." Mà nói tới đây, cô đã không còn cách nào nói tiếp.

"Sao cô không nói tiếp, không nói đứa bé kia vốn dĩ không tồn tại? Không nói cô đã sớm biết Tiểu Vũ Điểm là con gái tôi, cô chỉ không muốn tôi đi cứu bé nên thông đồng cùng bác sĩ dùng việc mang thai uy hiếp tôi. Mà lúc ấy cô căn bản không mang thai đúng không? Cô chỉ không muốn tôi cứu con gái tôi, cô muốn con gái tôi phải chết, Lý Mạn Ni, sao trái tim cô lại có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Bé vẫn là một đứa trẻ, bé biết cái gì, cô không muốn cứu thì tôi cũng không thể sao?"

Cơ thể Sở Luật bởi vì tức giận mà run rẩy không ngừng, chỉ cần nhớ tới nếu không phải Cao Dật xuất hiện, như vậy khả năng con gái anh đã sớm chết, hơn nữa chính là bố đẻ hại chết, anh chỉ cảm giác trái tim mình bị hung hăng xé nát, lạnh lẽo bị kéo ra, đau đến đông cứng.

"Sao cô lại có thể ích kỉ như vậy, Lý Mạn Ni dịu dàng thiện thương đi đâu rồi." Anh đột nhiên cười một tiếng, có lẽ người Lý Mạn Ni kia căn bản không tồn tại, chẳng qua anh cứng rắn áp đặt một câu dịu dàngthiện lương lên trên người cô mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Mạn Ni chỉ có thể cúi đầu, ngón tay nắm chặt quần áo trên người, không biết nên trả lời thế nào. Nói không phải vậy, vậy thì cô thừa nhận đã sớm ở bên người đàn ông khác, phản bội anh. Nếu nói là đúng vậy cũng chính là thừa nhận, cô muốn hại chết đứa bé kia là sự thật.

Hơn nữa cô không thể nào chấp nhận chính là đứa bé kia còn sống trên đời này, lại còn sống rất tốt, như vậy không phải lúc trước cô vất vả tính kế từ đầu tới cuối đổi lại cái gì. Nếu không phải hôm nay mẹ nói cho cô chuyện Hạ Nhược Tâm đã có con gái, đến bây giờ cô còn tưởng rằng chính mình đã làm đứa bé kia chết, cô không thể thoải mái thì vì sao còn muốn cho người khác thoải mái?

Lý Mạn Ni nhắm hai mắt lại. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, bên môi có nở một nụ cười cực kì châm chọc và thống khổ: "Đúng vậy, là tôi cố ý, tôi cũng biết đứa bé kia chính là con gái anh, là con gái của anh và Hạ Nhược Tâm, cho nên tôi sẽ không để cho anh đi cứu nó. Tôi cũng không mang thai, tất cả đều là tôi diễn, đến mức cái thai sinh non kia chỉ là máu trên đùi tôi mà thôi."

"Anh nói tôi ác độc, như vậy sao anh không nghĩ, chính anh không phải cũng tự đem vợ của mình đưa lên giường người đàn ông khác, anh làm người đàn ông khác hãm hiếp vợ của anh chỉ để cưới một người phụ nữ khác. Anh nói đi, tôi và anh có chỗ nào khác nhau, Sở Luật, tôi trở thành như vậy đều học từ anh, cho nên anh không phải người tôi thì tôi cũng vậy, như vậy chúng ta mới có thể sinh sống bên nhau bốn năm."

"Bởi vì, chúng ta cùng một loại người." Sau khi Lý Mạn Ni nói xong lại không ngừng cười, cô cười thống khổ, cười châm chọc, cười chảy cả nước mắt. Nếu ngay từ ban đầu anh bởi vì yêu cô cưới cô, nếu không phải cô yêu anh như vậy, yêu sợ mất đi anh, sao cô bây giờ lại có thể biến thành cái dạng này, bị người nhạo báng ly hôn, bị mọi người khinh thường, bị mọi người nhục mạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.