“Nhược tâm, chúng ta ở bên nhau được không?” Cao Dật đưa tay ôm lấy đầu cô, hơi thở của anh đã chạm tới làn da cô khiến trên người cô bị để lại một đám nho nhỏ nổi da gà.
“Được không, Nhược Tâm?” Anh lại hỏi một câu.
Đôi môi hồng của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, cô nhớ tới lúc mình không nơi nương tựa là người đàn ông này đã giúp cô. Anh đã giúp cô cứu con gái, anh đã chăm sóc cho con gái cô, khi Sở Luật muốn cướp Tiểu Vũ Điểm đi cũng là anh ở bên cạnh cô. Trên đời này đối xử tốt nhất với cô chính là Cao Dật, nếu không có anh thì cũng sẽ không có Hạ Nhược Tâm hiện tại. Cô nợ anh vĩnh viễn cũng không trả hết được.
Nếu đây là điều anh muốn thì cô đồng ý.
“Được.” Cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, rồi sau đó nhắm mắt giống như nhẫn nại dùng chính mình để gán nợ. Có lẽ cũng chỉ có thể trả bằng tấm thân này, nếu là điều anh muốn.
Hô hấp của anh ở gần sai tai cô, thân thể của cô không tự chủ được run bần bật, thân thể của cô cự tuyệt, đang sợ hãi, đang run rẩy.
Đột nhiên áp lực trên người biến mất, tới khi cô phản ứng lại thấy được, trong ánh đèn mong manh người đàn ông kia đã đứng lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lại đều là một thân mồ hôi lạnh.
Loại cảm giác này giống như là chuyển sang kiếp khác.
Ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239543/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.