Trong phòng chỉ còn lại mình Hạ Nhược tâm, lúc này không gian yên tĩnh cô tịch lại làm cô nhẹ nhàng than một tiếng.
Cô vừa vào đến phòng lại nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Vệ Lan về sao?
“A…”
Cô hơi giật mình, trên mặt còn chưa kịp cười, vừa thấy người bên ngoài tiến vào liền cứng đờ một chỗ.
“Anh… về rồi. Đúng rồi, anh có đói bụng không, em đi nấu cho anh vài thứ.” Cô nói có chút luống cuống, sau đó liền xoay người hướng vào phòng bếp.
“Không cần.” Cao Dật nhàn nhạt nói, sau đó bước nhanh đi qua cô. Hạ Nhược Tâm vẫn đứng nơi đó không động, góc áo của Cao Dật chạm nhẹ vào người cô rồi cứ như vậy thoáng qua.
Bọn họ đều bị sao đây.
Hạ Nhược Tâm có chút khổ sở, không biết làm thể nào để thoát khỏi loại khổ sở này.
Giữa cô cùng Cao Dật, vào lúc cô rời khỏi Bạch gia, đã có một khoảng cách không cách nào vượt qua được.
Mấy ngày sau đó đều là như thế, anh cùng cô dường như đều ít nói chuyện. Rồi có một ngày anh mang về một phụ nữ, một cô gái da trắng. Cô thấy được họ hôn môi, thấy được nọ xé rách quần áo của nhau, thấy được họ đi vào trong phòng, cũng nghe thấy được âm thanh từ bên trong vọng ra cũng không phải xa lạ.
Ở trong lò sưởi của Bạch gia ngày trước cũng là như thế.
Cô chỉ có chút chua xót, loại ê ẩm này giống như bị mất đi điều gì. Kỳ thật cô biết cô thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239541/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.