Trên bàn có một bát cá kho, lúc ở nước Anh anh đã từng ăn, là món người đàn ông kia thích còn anh lại thích cá hấp. Anh thật sự cảm thấy mình còn một đoạn đường rất lớn phải đi.
Hạ Nhược Tâm lọc xương cá ra rồi đặt cá vào bát của con gái, Tiểu Vũ Điểm cũng không cần ai cho ăn mà tự mình ăn. Bé để ý thấy chú kia thỉnh thoảng nhìn vào bát cơm nhỏ của mình, có phải là cơm của bé ngon hơn không.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm cho chú ăn cơm.” Tiểu Vũ Điểm hào phóng đẩy chén mình về phía trước.
Sở Luật buông đũa, anh cầm lấy bát nhỏ lại đặt trước mặt con gái.
“Bảo bối, chú cũng có bát rồi,” anh nói liền bê bát của mình lên, “cháu xem có đúng không này?”
Tiểu Vũ Điểm nhìn một lúc vẫn chưa hiểu, bé tiếp tục xúc cơm của mình ăn: “Cháu tưởng chú thích ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật gắp cho mình một ít đồ ăn, kỳ thật đâu phải anh thích cơm của Tiểu Vũ Điểm, anh thật sự hận không thể mỗi ngày đều được ăn như thế này, không phải sơn hào hải vị, chỉ cần những bữa ăn bình thường.
Mà con gái anh rất nghe lời, rất ngoan, cũng rất lễ phép.
Sở Tương ở nhà mẹ anh vẫn phải cho ăn, so với nó thì Tiểu Vũ Điểm thật sự ngoan hơn rất nhiều.
Ăn xong cơm Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bàn ăn, đến khi cô đi ra tới phòng khách thì Sở Luật vẫn ở đó. Anh đang ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239497/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.