“Chú biết cháu nhột, nhưng chịu đựng một chút.” Anh nhéo má con gái.
Ngón tay anh không còn bóp chân con gái nữa mà đang xoa bóp cổ tay, quả nhiên Tiểu Vũ Điểm không còn thấy nhột, cũng không cười, chân cũng không đạp tung tóe nữa.
Chân của người Sở gia bọn họ người khác sờ không được, giống như giật lông mao của hổ, Tiểu Vũ Điểm cũng không phải ngoại lệ. Nhưng chỉ cần không chạm vào lòng bàn chân hay ngón chân thì mọi thứ đều bình thường.
Tiểu Vũ Điểm cười tít mắt.
“Cháu có gì vui à?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm mút mút ngón tay của mình. “Nhưng cháu không nói cho chú.”
“Vậy cũng được, coi như cháu có một bí mật nhỏ. Sở Luật dù nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, con gái lúc này đã hình thành nhân cách rồi, vậy mà anh lại mất ba năm quan trọng nhất của con gái. Nhưng anh biết, về sau mỗi ngày con gái trưởng thành, mỗi một cái sinh nhật, mỗi một điều bé muốn tâm sự, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Rửa xong chân Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm lên mang bé đi ngủ.
Tiểu Vũ Điểm đã dụi mắt, hiển nhiên là muốn ngủ rồi. Nhưng bé lại vươn tay ra.
“Cháu muốn gì?”
Sở Luật không rõ. Tiểu Vũ Điểm thu tay lại.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn uống sữa.”
‘Cộc cộc’, Sở Luật gõ của nhà Hạ Nhược Tâm, cô ra mở cửa, trong tay lúc này cũng cầm theo bình sữa.
“Tiểu gia hỏa muốn uống sữa.” Mắt Sở Luật đặt lên người Hạ Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239440/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.