Không làm cha thì vĩnh viễn cũng sẽ không biết được làm cha phải có trách nhiệm như thế nào.
Nhưng hiện tại, anh đã làm cha, nên anh cũng biết.
“Cộc cộc…” Bên ngoài giống như có người đang gõ cửa. Sở Luật nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 8 giờ. Anh cẩn thận buông con gái, bước ra mở cửa.
Giờ này gõ cửa nhà anh thì chỉ có Hạ Nhược Tâm mà thôi.
“Anh đi ôm con bé ra, con bé còn đang ngủ.”
Sở Luật biết Hạ Nhược Tâm tới để làm gì, tuy vậy nhưng anh vẫn muốn ở lại với bé thêm một chút nữa, anh biết cuối tuần Hạ Nhược Tâm muốn đi phòng tranh, Tiểu Vũ Điểm vì thế cũng muốn đi theo cùng.
Anh lại bước vào phòng, đem con gái đang ngủ say ôm ra.
Nhưng anh vẫn cứ chần chừ không chịu giao cho Hạ Nhược Tâm, một cánh tay cô trước giờ đều không khỏe, hiện tại lại càng thêm khó khăn.
Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt, bé nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm một chút, thỉnh thoảng lại dụi đôi mắt, dựa trên vai của Sở Luật ngủ.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi ngủ, chút nữa sẽ dậy.” Nói xong, bé lại ngủ tiếp, đương nhiên một chút nữa cũng có thể chưa dậy được.
Sở Luật đem bé ôm tới đặt trong lòng Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm đã tìm được quần áo, tự thay quần áo cho con, thời gian vừa đủ, chờ đến lúc mặc xong là lúc Tiểu vũ Điểm lại bắt đầu dụi đôi mắt, cuối cùng đôi mắt nhỏ cũng mở ra.
“Tỉnh dậy rồi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239437/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.