Chương trước
Chương sau
Không làm cha thì vĩnh viễn cũng sẽ không biết được làm cha phải có trách nhiệm như thế nào.

Nhưng hiện tại, anh đã làm cha, nên anh cũng biết.

“Cộc cộc…” Bên ngoài giống như có người đang gõ cửa. Sở Luật nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 8 giờ. Anh cẩn thận buông con gái, bước ra mở cửa.

Giờ này gõ cửa nhà anh thì chỉ có Hạ Nhược Tâm mà thôi.

“Anh đi ôm con bé ra, con bé còn đang ngủ.”

Sở Luật biết Hạ Nhược Tâm tới để làm gì, tuy vậy nhưng  anh vẫn muốn ở lại với  bé thêm một chút nữa, anh biết cuối tuần Hạ Nhược Tâm muốn đi phòng  tranh, Tiểu Vũ Điểm vì thế cũng muốn đi theo cùng.

Anh lại bước vào phòng, đem con gái đang ngủ say ôm ra.

Nhưng anh vẫn cứ chần chừ không chịu giao cho Hạ Nhược Tâm, một cánh tay cô trước giờ đều không khỏe, hiện tại lại càng thêm khó khăn.

Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt, bé nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm một chút, thỉnh thoảng lại dụi đôi mắt, dựa trên vai của Sở Luật ngủ.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi ngủ, chút nữa sẽ dậy.” Nói xong, bé lại ngủ tiếp, đương nhiên một chút nữa cũng có thể chưa dậy được.

Sở Luật đem bé ôm tới đặt trong lòng Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm đã tìm được quần áo, tự thay quần áo cho con, thời gian vừa đủ, chờ đến lúc mặc xong là lúc Tiểu vũ Điểm lại bắt đầu dụi đôi mắt, cuối cùng đôi mắt nhỏ cũng mở ra.

“Tỉnh dậy rồi sao?”

Hạ Nhược Tâm nhéo nhéo khuông mặt nhỏ của bé.

“Mẹ”, Tiểu Vũ Điểm Vươn tay ra ôm vào cổ mẹ mình, mới sáng sớm đã bắt đầu làm nũng với mẹ rồi, “Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ nhất.”

“Ừ, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm Nhất.” Hạ Nhược Tâm hôn nhẹ khuôn mặt của con gái, lại ôm bé đặt xuống đất, dẫn bé đi rửa mặt đánh răng, chút nữa các cô còn phải đi phòng tranh nữa.

Tiểu Vũ Điểm bên kia lại bắt đầu tích cóp một chút đồ ăn vặt, nhét vào một cái bọc nhỏ, bé muốn cùng với anh và chị ăn, nhưng bây giờ bé lại không có nhiều tiền, mẹ từng nói, trẻ con thì chỉ có lúc ăn tết mới có tiền tiêu. A bé quyết định về sau khi lớn lên bé kiếm được tiền, nhất định phải đưa  cho các anh chị.

“Đi thôi.” Hạ Nhược Tâm đổi một đôi giày khác, hướng Tiểu Vũ Điểm ra hiệu một chút, Tiểu Vũ Điểm chạy tới, đi giày cho mình xong, sau đó kéo tay của mẹ, bất quá khi ra tới cửa lại quay đầu nhìn về phía cửa thật lâu.

“Chú còn ở trên gác sao, chú quả thật rất lười nha?”

Bé đô đô cái miệng nhỏ phúng phính của mình, đem Sở Luật liệt vào danh sách những người lười trong đầu.

Lúc hai mẹ con cô tới là lúc những học sinh khác chưa đến, bất quá, đã có người quét dọn vệ sinh trong phòng.

Tiểu Vũ Điểm không ngừng hướng về phía trước nhìn, bé chính là chờ anh chị kia tới, sau đó lại sờ sờ cái bọc nhỏ của mình một chút, bên trong còn có phần của anh chị nữa.

“Anh, chị.”

Ánh mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên, nhanh chân bước qua, giúp đỡ anh đẩy chiếc xe lăn,sau đó từ trong cái bọc nhỏ của mình lấy ra một viên đường, đưa cho chị một viên, lại cho anh Lâm Thanh một viên.

Đây là loại kẹo Lâm Thanh thích nhất, cậu vẫn không ăn mà để dành cho em gái mình.

“Cảm ơn em”, bé nheo hai mắt lại thỏa mãn, “Kẹo này thật ngọt phải không anh?”

“Ừ.” Lâm Thanh cũng cười, cậu đem giá vẽ kéo đến chỗ vẽ trước, ba đứa trẻ ngồi cùng nhau, theo sau là cô giáo cùng vẽ chung một phòng với ba đứa trẻ, có vẻ rất ấu trĩ, không có kỹ xảo nhưng bọn họ cũng ở trong phòng tập vẽ.

Hạ Nhược Tâm đi tới, nói thật, cô thực rất thích Lâm Thanh vẽ, Lâm Thanh vẽ rất tốt, rất có phong cách của mình, bây giờ cũng không có nhiều đứa trẻ bỏ đi nét ngây thơ sẵn có để tìm đến cái trầm mặc im lặng như thế. Còn Quả Nhi khi chỉ vẽ hình mặt trời không thôi nhưng lại rất có hồn, cô cũng không thấy mình đang nói quá nhưng quả thật cô có cảm giác đứa bé này rất khác một đứa trẻ bình thường.

Khả năng cũng chỉ là một đứa trẻ, tuổi còn nhỏ, còn có niềm tin, nhưng là, chờ đến khi bé trưởng thành thì sẽ biết, nguyên lai chân bé mãi mãi cũng không thể hồi phục được nữa

Hết buổi sáng  Hạ Nhược Tâm mới nhớ tới, cô muốn đi siêu thị mua vài thứ, liền mang theo Tiểu Vũ Điểm vào một cái siêu thị lớn gần nhất, cần mua cho Tiểu Vũ Điểm thêm vài hộp sữa bột nữa, bằng không bé sẽ cạn lương thực mất.

Tiểu Vũ Điểm lôi kéo góc áo của mẹ, đi theo sau bước chân của mẹ, đi đông đi tây, nhưng bé đột nhiên nhìn thấy gì đó, lại buông lỏng góc áo của Hạ Nhược Tâm ra, chạy tới phía trước, kết quả một bàn tay đưa ra túm lấy cổ áo của bé không cho chạy nữa.

“Con muốn đi đâu?”

Hạ Nhược Tâm nắm nắm bím tóc nhỏ của con gái.

Tiểu Vũ Điểm vội vàng ôm lấy cái đầu nhỏ của mình. “Mẹ, đừng cử động.” Bảo bối  của bé chính là mái tóc này, bình thường bé thấy nó rớt một sợi thôi bé cũng thấy sợ rồi, bé liền sợ mẹ đem đầu bé nắm thành trọc luôn mất.

“Vậy con đi đâu?”, Hạ Nhược Tâm cuối cùng cũng buông đầu tóc của Tiểu Vũ Điểm ra, bé chỉ chỉ về phía trước.

“Mẹ, quần áo của anh rách rồi, Tiểu Vũ Điểm muốn mua váy, váy của Tiểu Vũ Điểm nhỏ, anh ấy mang không vừa.”

Hạ Nhược Tâm chỉnh sửa lại đầu tóc của con gái, nghe bé nói thế thì cũng nhớ tới, xác thật mỗi lần tới chơi, anh em Lâm Thanh đều mặc một bộ quần áo giống nhau, cũng không thấy họ đổi quá nhiều, tuy rằng được Sở Luật giúp đỡ nhưng trong viện có rất nhiều đứa trẻ như thế, cũng không có khả năng mỗi người đều được quan tâm tới.

“Đi thôi”, cô kéo cánh tay nhỏ của bé, “Chúng ta đi mua quần áo cho anh chị nào, nhưng là bé trai không thể mang váy.”

“Vì sao?” Tiểu Vũ Điểm bước chân, chạy theo mẹ mình, bên trong rât nhiều váy, bé rất thích mang váy.

“Bởi vì anh ấy là con trai, không phải là con gái, con trai cùng con gái rất khác nhau.”

“Có cái gì khác nhau?” Tiểu Vũ Điểm hỏi, cái đầu nhỏ hướng về phía trước, “A, anh không có bím tóc.”

“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm theo con gái nói, đương nhiên con gái nói cũng không sai, sự thật cũng là như thế, con trai không có bím tóc.

Hai mẹ con đi vào một quầy bán áo quần trẻ con, vóc dáng Lâm Thanh cao, Hạ Nhược Tâm chọn mua được hai bộ quần áo, đương nhiên cũng không có quên còn có Quả Nhi, mà cô lúc chọn quần áo cũng không biết rằng, lúc này phía bên trong cửa tiệm lại có một đoạn dây điện để lâu nên bị oxi hóa, rất dễ sảy ra cháy nổ.

Bang một tiếng, có một ngọn lửa nhỏ đã bốc lên, sau đó không lâu nơi này khói đã lên đặc cuồn cuộn, mà hai mẹ con cô cũng cách nơi đó một khoảng cách, cũng không biết ai đó đã nói một câu:

“Cháy!”

Bang một tiếng, đồ đạc trong tay Hạ Nhược Tâm rơi hết xuống đất.

Cô vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm, đi theo đám người chạy vội ra, bản thân cô cũng không mấy sức lực, hai tay ôm chặt lấy Tiểu Vũ Điểm, một hồi sức lực trên mặt cũng toát đầy mồ hôi, ngay cả trên người mồ hôi cũng thấm ra phân nửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.