Chương trước
Chương sau
“Cô nói Quả Nhi?” Viện trưởng cười: “Sở phu nhân đem bé đi, nói để bé đi gặp Sở Tương đang bị bệnh.”

“Vậy viện trưởng có thấy Tiểu Vũ Điểm không ạ?” Hạ Nhược Tâm càng nghĩ càng thấy không bình thường, Quả Nhi không ở đây thì Tiểu Vũ Điểm đi đâu.

Viện trưởng lắc đầu: “Tiểu Vũ Điểm tôi không thấy.” Mà bà có thể khẳng định, Tiểu Vũ Điểm chưa từng tới.

Hạ Nhược Tâm luôn có cảm giác không tốt, viện trưởng lúc này cũng có chút nôn nóng, vội nói an ủi cô: “Nhược Tâm, cô đừng lo lắng quá, để tôi đi hỏi những người khác trong viện, có thể bọn họ thấy Tiểu Vũ Điểm.”

Sau đó không lâu mấy người làm đều tới đây, dò hỏi một hồi Hạ Nhược Tâm mới biết được thật đúng bọn họ có thấy Tiểu Vũ Điểm, nói là tiểu nha đầu này thật sự gần đây hay đến viện chơi cùng Quả Nhi.

Nhưng bọn họ đã thật lâu không thấy hai đứa.

Quả Nhi là bị Tống Uyển mang đi, chẳng lẽ Tiểu Vũ Điểm cùng đi với Quả Nhi? Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, chưa bao giờ chạy đi lung tung, nếu bé không còn ở Cô nhi viện thì chắc chắn đi cùng Quả Nhi tới gặp Sở Tương rồi.

Có điều cô cũng biết, Tiểu Vũ Điểm không quá thích Sở Tương, ngay cả Sở gia bé cũng không đi thì sao có thể tới thăm Sở Tương.

Không được, cô phải tìm xem, cô nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho Sở Luật.

“Ừ, anh biết rồi, không cần lo lắng. Anh lập tức qua liền.”

Sở Luật buông điện thoại, kế hoạch mới xong một nửa cũng không nhìn tới vội vàng ra khỏi công ty. Anh lấy điện thoại gọi cho Tống Uyển.

“Mẹ, mẹ ở trong bệnh viện sao?” Anh hỏi Tống Uyển.

“Ừ, sao vậy?” Tống Uyển nhận điện thoại, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, không biết có phải con trai đã biết cái gì.

“Mẹ, có phải mẹ mang theo một đứa bé tên Quả Nhi tới thăm Sở Tương?” Sở Luật tiếp tục hỏi, cũng nghĩ tới có khi con gái đang ngủ ở một góc nào đó rồi.

Quả Nhi? Tống Uyển suýt nhảy dựng lên. Chẳng lẽ A Luật nó đã biết?

Nhưng không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Chuyện này bà làm rất kín kẽ, kể cả là bác sĩ ở bệnh viện hỏi bà cũng không có nói, sao đứa con trai bà lại biết được.

“Không có.” Bà phủ nhận, hiện tại chuyện này không thể nói, ít nhất hiện tại không thể nói, chờ sau khi xong xuôi hết thảy cũng là chuyện đã rồi. Đến lúc đó sẽ về nói sự tình sau.

“Viện trưởng nói mẹ mang Quả Nhi đi gặp Sở Tương.” Sở Luật vừa đi vừa hỏi, luôn cảm giác giọng Tống Uyển có chút kì lạ, chẳng lẽ mẹ anh định làm chuyện gì đó?

“Con nói đứa bé kia?” Tống Uyển giả như mới vừa xực nhớ. “Mẹ mang bé qua đây gặp Hương Hương, nhưng đã đưa trở về rồi.”

“Phải không?” Sở Luật không tin, không phải anh đa nghi mà do hiện tại Tống Uyển nói năng lộn xộn, vừa nãy nói không mang đứa bé theo hiện tại lại nói mang theo. Rốt cuộc có mang hay không chẳng lẽ chính bà còn không rõ?

“Mẹ, thuận tiện con sẽ tới bệnh viện…”

Anh còn chưa nói xong Tống Uyển vội vàng chặn lại: “A Luật, không cần tới đây. Hương Hương đã ngủ rồi, con cũng biết hiện tại cháu đang có bệnh.”

“Con không tìm nó.” Sở Luật cũng không cho rằng Sở Tương có thể khiến anh bỏ cả việc chỉ để đến thăm.

Anh đã ngồi lên xe, lái xe hướng tới bệnh viện.

“A Luật, con thật sự đừng tới.” Tống Uyển đã muốn dậm chân, đây là bác sĩ kiểu gì mà đã lâu như vậy còn không xong. Một hồi nếu Sở Luật đi tới bệnh viện không thấy Sở Tương thì bà giải thích như nào?

“A Luật, con không cần tới. Mẹ vừa tìm được một bác sĩ rất tốt, lát nữa sẽ đem Hương Hương chuyển tới bệnh viện khác, con tới cũng chỉ thấy một phòng trống không.” Bà đứng lên, đi đi lại lại có chút nôn nóng. Từ bước chân của bà có thể cảm thấy được lúc này bước chân của bà có bao nhiêu loạn, tâm của bà có bao nhiêu loạn.

“Thôi, bác sĩ tới rồi. Mẹ phải ra ngoài bây giờ.”

Bà vội vàng ngắt điện thoại, hy vọng cuộc phẫu thuật nhanh hoàn thành.

Lúc này trong phòng giải phẫu, bác sĩ cẩn thận lấy ra một quả thận nho nhỏ rồi khâu lại miệng vết thương cho đứa nhỏ này. Vẻ hồng hào trên khuôn mặt đứa trẻ đã biến mất, vốn dĩ xinh đẹp như quả táo, hiện tại đã không còn nhiều sức sống, có thể vì bởi vì đau.

Sở dĩ ca phẫu thuật này chậm bởi vì anh lấy quả thận rất cẩn thận, rất cẩn thận, sợ tổn thương tới các mạch máu của bé, về sau sẽ không khôi phục được.

“Tốt rồi, không sao cả. Tiểu bảo bối, chờ con khỏe chú sẽ mang con về nhà.” Khóe mắt anh có chút chua xót, quả thận trong tay phải thật mau cấy ghép vào người của đứa bé kia.

Sở Luật bỏ điện thoại, muốn gạt đi cảm xúc trong người. Anh dừng xe một bên đường rồi gọi điện cho Sở Giang.

“Ba, con Luật đây. Ba có biết mẹ muốn đem Sở Tương chuyển tới viện nào không?”

“Không biết.” Sở Giang đang đánh golf, ông chưa từng nghe chuyện này. “Mẹ con không nói gì với ba, cũng không nghe thấy ai nói. Bệnh viện kia đã tốt nhất cả nước rồi, bác sĩ hay thiết bị đều đứng đầu, còn có thể chuyển tới đâu được nữa?”

“Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì?” Sở Giang buông gậy golf trong tay, tìm một nơi ngồi xuống: “Mẹ con muốn chuyển viện cho Sở Tương à?”

“Mẹ nói vậy, nhưng con không biết mẹ đang có chủ ý gì?” Sở Luật dựa lưng vào ghế. Tống Uyển khác với mọi ngày như vậy nhất định phải có chuyện gì.

“Để ba hỏi mẹ con.” Sở Giang cũng không còn tâm trạng để chơi bóng. Gần đây Sở Tương bệnh đã khiến ông bị tra tấn tới điên rồi. Mỗi ngày Tống Uyển đều nhắc mãi chuyện tìm thận cho Sở Tương thật sự khiến ông cảm thấy cần phải nằm viện, không thì lúc này ông cũng không đi chơi bóng thư giãn mà đã sớm tìm Tiểu Vũ Điểm đi chơi.

Sở Luật vốn định nói cho Sở Giang chuyện không tìm thấy Tiểu Vũ Điểm, nhưng suy đi tính lại không chừng Nhược Tâm đã tìm được tiểu gia hỏa kia rồi.

Anh lại khởi động xe, chuẩn bị đi tới Cô nhi viện một lần, anh thật sự không lo lắng Tiểu Vũ Điểm đi lạc, bé rất ngoan sẽ không chạy lung tung, không chừng thật sự đã trốn vào góc nào ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.