Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh cầm tờ giấy trong tay, nó mím môi thật chặt, sau đó cúi chào viện trưởng. Dường như nó đã bị em gái bỏ rơi, đúng vậy, em gái đã bỏ nó đi rồi.

Khi nó bước ra ngoài trời chiều tà đang đỏ như máu tươi, nó giở tờ giấy trong tay ra, sau đó vươn tay xé nát.

“Anh, chị Quả Nhi đâu?” Tiểu Vũ Điểm kéo áo Lâm Thanh, bé ngẩng lên hỏi.

Lâm Thanh đột nhiên đưa tay véo thật mạnh vào vai của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm đột nhiên há miệng nhưng một lúc lại cười.

“Ngu ngốc.”

Lâm Thanh chỉnh lại tóc cho bé, nụ cười kia dường như nó không để ý tới.

Mọi sinh hoạt vẫn bình thường, không thay đổi chút nào, so với trước kia chỉ thiếu một bé gái là Quả Nhi. Mỗi lần Tiểu Vũ Điểm muốn tìm Quả Nhi thì mọi người đều nói với bé Quả Nhi được chú đón đi rồi, chờ đến khi bé lớn lên sẽ được gặp lại chị.

Nhưng khi nào bé là lớn lên, gần đây bé vẫn nghiên cứu điều này. Ừ, khi nào có thể lớn lên, bé nằm trên giường đưa ngón tay ra tính.

“Mẹ, khi nào Tiểu Vũ Điểm lớn lên?” Bé cái gì không làm được sẽ hỏi mẹ.

Hạ Nhược Tâm ôm lấy bé, lấy tay chọc vào cái trán nhỏ. “Lúc con lớn lên là lúc con trưởng thành. Cho nên, chờ con lớn lên thì bây giờ Tiểu Vũ Điểm theo mẹ đi tắm nhé?”

Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào phòng tắm, mới cởi quần áo con gái thì phát hiện trên người bé có vết bầm.

“Đây là bị sao?” Cô chỉ vết bầm trên vai con gái hỏi.

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, sau đó bé lắc đầu. “Con không biết.”

Chắc bị va chạm vào đâu đó, Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ nhiều. Cô tắm cho con gái rồi dỗ con ngủ, chờ Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi, cô bước ra ngoài thì Lâm Thanh vẫn đang tập viết.

“Tiểu Thanh, cháu còn chưa đi ngủ sao?” Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn mười giờ, bé vẫn còn nhiều bài tập viết sao?

“Dì, không sao đâu, cháu viết xong sẽ đi ngủ, dì đừng để ý.” Lâm Thanh cười với Hạ Nhược Tâm rồi lại cầm bút lên tập viết. Nhưng khi nó vừa cúi đầu thì nụ cười kia cũng đã biết mất không còn dấu vết.

Hạ Nhược Tâm sửa lại đầu tóc mình, cô chỉ có thể lắc đầu không hiểu được trẻ con bây giờ. Cô cũng phải đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm, cô mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc mơ bôi lên vết bầm trên vai con gái.

“Con trước kia rất ngoan sao lại để va chạm vào đâu bị thương thế này?” Cô nhẹ nhàng xoa mặt con gái, thật sự cô cũng không còn cách nào cả, đúng vậy, khi nào có thể lớn lên?

Nhưng chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm lớn lên thì cô có lẽ cũng già rồi. Lúc đó cũng không biết bộ dáng của mình như thế nào.

Có khi ngẫm lại, đời người thật sự rất ngắn. Không biết có phải hôm nay cô suy nghĩ quá nhiều không, nghĩ tới già, nghĩ tới cái chết.

Nhắm mắt lại, dường như có làn gió thổi tới bức màn mang đến một hơi lạnh, dường như đã sắp hết thu, mùa đông sắp đến rồi.

Bên ngoài Lâm Thanh tập viết đã xong, nó soạn sách vở xong rồi ngồi yên trong phòng khách. Nó quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch lên…

Ngủ đi, nó cười, ngủ ngon đi…

Rồi sau đó nó đi vào phòng của mình, một đêm này thật sự khó ngủ.

***

Tiểu Vũ Điểm lấy từ trong túi mình một cái vòng cổ màu vàng rất đẹp, nhưng bé không thích, bé chỉ thích nơ con bướm. Bé ghé xuống dưới giường lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, sau đó đặt vòng cổ vào bên trong rồi đóng lại. Đây là hộp báu vật, mẹ có nói đây là đồ vật cửa bé từ nhỏ đến lớn, nhất định phải giữ cẩn thận tới khi lớn lên. Bé lại tự hỏi vấn đề này, rốt cuộc khi nào bé mới là đủ lớn lên.

Mà vấn đề này không ai có thể trả lời cho bé được.

“Anh.” Bé chạy tới, đầu tiên là muốn tìm Lâm Thanh.

“Anh.” Bé lại gọi một tiếng, kết quả không thấy anh nói gì, bé lại chạy tới tìm mẹ.

“Mẹ, anh đâu ạ?” Bé chạy ra ngoài ôm lấy hai châm mẹ.

“Con lười quá, anh dậy sớm đi học rồi.” Hạ Nhược Tâm bế con gái lên. “Mau ăn cơm, lát mẹ đưa con đi nhà trẻ rồi còn đi kiếm tiền mua sữa bột cho con.”

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi, tự mình xúc cơm ăn, gần đây bé cũng có da có thịt hơn một chút, sắc mặt cũng hồng hào tốt hơn rất nhiều. Hạ Nhược Tâm nhớ bác sĩ nói đồ ăn cần nhạt hơn, cho nên hiện tại cô đều cho ít muối đi. Đứa nhỏ này chỉ có một quả thận, không thể cho ăn quá nhiều muối, mỗi này cô sẽ bớt đi một chút muối.

Cô đưa con gái tới nhà trẻ rồi tự mình đi làm. Hôm nay rất bận rộn, kỳ thật cũng không biết bận rộn gì những gì, lúc tối về tới nhà, một ngày đã qua không phải là quá mệt nhưng xác thật cũng không phải là nhẹ nhàng.

Cô đang mở cửa thì điện thoại đã vang.

“A lô.” Cô đưa điện thoại lên tai, đây là một dãy số lạ gọi tới.

Từ bên kia truyền tới âm thanh, âm thanh rất nhẹ, rất yếu dường như từ phía xa xa vọng lại.

“Tam ca…”

Hạ Nhược Tâm sửng sốt.

Âm thanh này, cách xưng hô này…

“Thẩm Vi, là chị Thẩm Vi phải không?” Cô nắm chặt điện thoại, đây là giọng của Thẩm Vi, không sai.

“Nhược Tâm…” Thẩm Vi cũng nhận ra giọng của cô. “Sao lại là em, a, xin lỗi, chị gọi nhầm số.”

“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm cười, cô cũng đã lâu không gặp Thẩm Vi, không biết chị ấy thế nào. Lúc này trong điện thoại lại truyền đến rên rỉ thống khổ.

“Thẩm Vi, chị làm sao vậy?” Hạ Nhược Tâm hoảng sợ, cô gái này không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Không có gì.” Thẩm Vi gượng cười, cô che lại bụng của mình. “Chuyện nhỏ, em đừng lo.”

“Chị đang ở đâu?” Hạ Nhược Tâm xoay người, cũng không vào nhà nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Thẩm Vi vốn không định làm phiền cô nhưng hiện tại cô thật sự quá gấp gáp, cô không biết mình còn đủ sức để đi gọi một cuộc điện thoại khác không, hơn nữa điện thoại sắp hết pin.

“Chị đừng cử động, em đến ngay.”

Cô còn chưa nói xong điện thoại đã truyền đến âm thanh ‘tút tút’. Hạ Nhược Tâm bước chân nhanh hơn, cũng nhớ kĩ địa chỉ Thẩm Vi vừa nói.

Lúc này cô dường như quên mất cửa nhà cô còn chưa đóng lại, chìa khóa vẫn cắm ở cửa còn chưa rút ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.