Lâm Thanh cầm tờ giấy trong tay, nó mím môi thật chặt, sau đó cúi chào viện trưởng. Dường như nó đã bị em gái bỏ rơi, đúng vậy, em gái đã bỏ nó đi rồi.
Khi nó bước ra ngoài trời chiều tà đang đỏ như máu tươi, nó giở tờ giấy trong tay ra, sau đó vươn tay xé nát.
“Anh, chị Quả Nhi đâu?” Tiểu Vũ Điểm kéo áo Lâm Thanh, bé ngẩng lên hỏi.
Lâm Thanh đột nhiên đưa tay véo thật mạnh vào vai của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đột nhiên há miệng nhưng một lúc lại cười.
“Ngu ngốc.”
Lâm Thanh chỉnh lại tóc cho bé, nụ cười kia dường như nó không để ý tới.
Mọi sinh hoạt vẫn bình thường, không thay đổi chút nào, so với trước kia chỉ thiếu một bé gái là Quả Nhi. Mỗi lần Tiểu Vũ Điểm muốn tìm Quả Nhi thì mọi người đều nói với bé Quả Nhi được chú đón đi rồi, chờ đến khi bé lớn lên sẽ được gặp lại chị.
Nhưng khi nào bé là lớn lên, gần đây bé vẫn nghiên cứu điều này. Ừ, khi nào có thể lớn lên, bé nằm trên giường đưa ngón tay ra tính.
“Mẹ, khi nào Tiểu Vũ Điểm lớn lên?” Bé cái gì không làm được sẽ hỏi mẹ.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy bé, lấy tay chọc vào cái trán nhỏ. “Lúc con lớn lên là lúc con trưởng thành. Cho nên, chờ con lớn lên thì bây giờ Tiểu Vũ Điểm theo mẹ đi tắm nhé?”
Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào phòng tắm, mới cởi quần áo con gái thì phát hiện trên người bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239370/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.