Cô nhắm mắt lại rồi quay mặt qua, bên tai nghe được tiếng bước chân đang tới gần. Tới khi mắt đã dần dần thích ứng được với ánh sáng cô mới chậm rãi mở hai mắt, cô há to miệng, người run rẩy.
Hóa ra lúc nãy cô dẫm lên đúng là người, là phụ nữ. Lúc này bốn phía xung quanh có tới bẩy tám người nằm đều là phụ nữ, cô tìm kiếm Thẩm Vi. Một lát sau cô thấy hình dáng quen thuộc, cô thậm chí không dám thở mạnh, cúi đầu, cô cẩn thận nhìn thoáng qua rồi thở dài nhẹ nhõm. Quả nhiên là Thẩm Vi.
“Ăn cơm đi.” Có người nói một câu, có một chút giọng như người ngoại quốc. Sau đó cạch một tiếng, có một thùng lớn đặt trên mặt đất. Hạ Nhược Tâm thấy bụng mình ọc ọc vài tiếng, cô nuốt một chút nước miếng, rất đói bụng, thật sự rất đói bụng.
Những người phụ nữ xung quanh đứng lên đi tới cái thùng gỗ kia. Hạ Nhược Tâm cũng muốn đứng lên thì có một bàn tay giữ cô lại.
“Suỵt…” Thẩm Vi đem ngón tay đặt giữa môi mình, ý bảo cô cúi đầu xuống.
Hạ Nhược Tâm cúi xuống gần cô, nghe được lời Thẩm Vi nói với cô.
“Em làm mặt mình bẩn đi, tay chân cũng vậy, đừng để bọn họ nhìn thấy em như nào, càng bẩn càng tốt. Trên người chị có một bút son môi, em lấy ra điểm từng nốt đỏ trên mặt.”
Hạ Nhường Tâm bỗng nhiên hiểu ý cô là gì.
Cô sờ trên người Thẩm Vi một hồi, cuối cùng đúng thật tìm được một cây bút trang điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239364/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.