“Chị Nhược Tâm nói sáng nay sẽ về, nhưng không hiểu sao tới lúc này lại tìm không thấy người.”
Sở Luật lấy điện thoại gọi tới số của Hạ Nhược Tâm thử xem sao, quả nhiên giống như Đỗ Tĩnh Đường nói, có thông báo không liên lạc được.
Trong lòng Sở Luật bỗng nhiên có cảm giác không tốt, trực giác cho anh biết Hạ Nhược Tâm đã xảy ra chuyện, bằng không cô nhất định sẽ không bỏ mặc Tiểu Vũ Điểm. Cô có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tiểu Vũ Điểm.
“Chú, mẹ đâu? Tiểu Vũ ĐIểm muốn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt đáng thương, đôi mắt đã sưng vì khóc hỏi Sở Luật.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ…” Bé nắm chặt bàn tay lại, thỉnh thoảng sụt sịt cái mũi.
“Lấy cho bé bình sữa.” Sở Luật quay sang Đỗ Tĩnh Đường nói một câu.
“Vâng, em đi lấy ngay.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đứng lên. Anh rất nhanh trở về, đem bình sữa trong tay đặt trước mặt Sở Luật.
“Cậu là heo à?” Sở Luật thật muốn đá cho đứa em này một cái. “Cậu mang bình trống không thì bé uống cái gì? Đi pha sữa bột đi.”
Đỗ Tĩnh Đường bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có. Quả thật anh cũng vội vàng mà quên mất chỉ lấy bình sữa không ra đây.
“Mẹ đâu? Chú! Mẹ của Tiểu Vũ Điểm đi đâu rồi?” Tiểu Vũ Điểm mếu máo, âm thanh đã khóc không thành tiếng.
“Mẹ sẽ nhanh về thôi.” Sở Luật ôm con gái chặt một chút. “Tiểu Vũ Điểm ngoan, cháu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239362/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.