Cô còn nhớ lúc đưa chiếc nhẫn cho cô, anh nắm chặt tay cô, nói:
“Anh đã lập di chúc, nếu có một ngày anh có lỗi với em, em giết anh cũng không có bất cứ trách nhiệm gì. Anh đã đem mọi tài sản cho em, đem toàn bộ những gì anh có cho em, cũng đem tính mạng của anh cho em.”
Được không?
Được không?
Tay cô run run một chút. ‘Cạch’ một tiếng, con dao gọt hoa quả trong tay cũng rơi xuống đất.
Cô xoay người, nước mắt chảy xuống môi sền sệt mặn đắng.
Rồi sau đó cô từng bức rời đi khỏi nơi này. Cô tưởng có hy vọng, hóa ra chỉ là âm mưu, cô tưởng rằng có lẽ con gái cô còn sống, ai mà ngờ bọn họ lại muốn lợi dụng một đứa nhỏ khổ mệnh, họ muốn mạng của cô chứ không phải để cho cô biết con gái cô còn sống.
Tống Uyển run rẩy nhặt con dao gọt hoa quả từ trên mặt đất lên.
“Dì, giết cô ta đi.”
Hạ Dĩ Hiên nói to với Tống Uyển, tay Tống Uyển cầm con dao gọt hoa quả vẫn run run. Đây không phải giết con gà con cá, mà là giết người, là giết người đấy, bà không dám, bà sao dám làm?
Đồ ngu xuẩn.
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên đứng lên, cũng không để ý mình còn ê ẩm, hôm nay không phải Hạ Nhược Tâm chết thì chính là cô chết, mà cô còn chưa quên vừa rồi ai đã dùng dao kề vào cổ mình, hiện tại cổ cô vẫn còn đau. Đôi mắt cô long sòng sọc, lúc này chỉ nghĩ giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239133/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.