Cô buông tay, sau đó cúi người hướng Sở Luật: “Xin lỗi tổng giám đốc, đã quấy rầy ngài cùng Hạ tiểu thư.” Cô chuyển người sang Hạ Dĩ Hiên. “Tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi cùng tổng giám đốc không có gì.”
“Không có gì?” Hạ Dĩ Hiên quay đầu lại hướng Hạ Nhược Tâm hét to. “Cô còn nói không có gì? Không có gì mà anh Luật lại cầm lấy tay cô? Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cô, loại phụ nữ như cô còn không phải coi trọng gia thế của anh Luật sao?”
Gia thế? Đôi khi Hạ Nhược Tâm cảm giác Hạ Dĩ Hiên rất thông mình, nhưng như thế nào hiện tại lại cảm giác cô ta thật ngu ngốc, không đúng, là đần độn. Chẳng lẽ trước chuyện tình cảm dù là phụ nữ khôn khéo cuối cùng cũng biến thành một kẻ ngốc, một kẻ không rõ đầu rõ đuôi sao?
Trước kia mười Hạ Nhược Tâm cũng không so được với một sợi tóc của Hạ Dĩ Hiên. Các cô một người là con ghẻ một người là hòn ngọc quý, vân cùng bùn chi đừng, thiên cùng địa chi kém, nhưng hiện tại, xin lỗi, mười cái Hạ gia cũng không so được với một cái Lục gia.
“Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi đi trước.”
Cô không sao dù có bị đánh hay không, càng không có khóc. Cô vẫn cười như trước, một cái tát này bọn họ chưa có xong, đương nhiên thù giữa bọn họ càng không xong.
Hạ Dĩ Hiên thấy Hạ Nhược Tâm cứ như vậy đi trong lòng rất đắc ý, nhưng Hạ Nhược Tâm đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239055/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.