Cô vò đầu tóc, lấy đầu đập vào tường, tuy rằng không thể khiến mình ngủ được nhưng cũng bớt đi cảm giác đầu óc đang hỏng dần.
Cô mở ngăn kéo ra, sau đó lấy tờ giấy trong đó nắm chặt trong tay.
Cô cứ vậy ngồi đợi hừng đông, sau đó lấy điện thoại gọi tới số trên tờ giấy, thật ra cô không cần tờ giấy làm gì, dãy số này cô đã thuộc lòng trong đầu.
Cô đưa điện thoại lên tai.
“A lô, tiến sĩ Ngô phải không? Tôi họ Lục, được viện trưởng Bạch giới thiệu. Tôi nghe nói ông có thể thôi miên…”
Thay một bộ quần áo, ra khỏi cửa, dưới đôi mắt cô vẫn còn quầng thâm mờ mờ, cô đã dùng hết tâm sư dùng phấn che đậy, nếu không có phấn thật sự cô cảm giác bộ dáng mình giống như quỷ.
Đây là một căn nhà rất u ám yên tĩnh, giống như một viện điều dưỡng, bốn phía đều là những cây lớn che chắn. Lục Tiêu Họa cảm giác vị tiến sĩ Ngô này không thiếu tiền, ông ở khu vực này vốn không phải người thường có thể ở được.
Tiến sĩ Ngô có tuổi không chênh nhiều lắm với vị bác sĩ đã khám cho cô, chừng 50 – 60 tuổi.
Mà đây cũng là lần đầu cô biết cái gọi là thôi miên.
“Cô cảm giác mắt mình rất nặng, cô muốn ngủ, cô sẽ nhìn thấy một đốm sáng, sau đó thân thể thả lỏng… lại thả lỏng… Đầu tiên là đầu cô, tay cô, cánh tay cô, bả vai cô, cô sẽ cảm giác giống như bị mất đi tay trái, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238694/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.