“Cảm ơn.” Edward hơi cúi người xuống đúng nghi lễ của quý tộc châu Âu. Hạ Nhược Tâm lần đầu muốn biết người đàn ông này rốt cuộc lớn lên ở đâu, cảm giác thật sự, phải nói thể nào nhỉ, lễ phép lịch sự khiến cô xúc động.
Cô nghĩ có lẽ Ngô Sa cũng có cảm giác như vậy.
“Em nói cái gì?” Ngô Sa ném nửa quả táo mình ăn dở lên trên bàn: “Em nói, em muốn chị,” cô chỉ vào mặt mình, rồi lại chỉ vào Edward ngồi bên canh, “muốn chị ở chung với anh ta?”
Edward vẫn cười lịch sự như cũ.
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm ăn từng miếng táo, so với Ngô Sa hiển nhiên cô khuôn phép hơn nhiều.
Ngô Sa nhếch miệng xem thường: “Vì sao chị lại phải ở cùng con mọt sách ngốc nghếch này?” Nhưng trong mắt cô chợt lóe lên một chút chột dạ, lộ ra không ít vẻ hợp tình đúng lý trong cô.
Hạ Nhược Tâm ngước lên nhìn Edward vẫn luôn cười hiền lành, cũng không thấy giống mọt sách, chỉ có thể nói tính tình hiền lành, giống như tú tài cổ đại, đương nhiên Ngô Sa không phải loại tiểu thư khuê các.
Cô cảm giác hai người rất xứng.
Tính cách bổ sung cho nhau, một người tính tình táo bạo, một người lại có thể khoan dung.
“Chị Ngô, chị đồng ý không?” Cô đặt đĩa trong tay xuống bàn.
“Sao em cứ một hai phải như vậy?” Ngô Sa khẽ bĩu môi. “Em phải biết rằng, để chị nợ ân tình không dễ dàng huống chi là ân nhân cứu mạng, chị sẽ nhớ em cả đời, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238572/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.