“Nếu ngày mai anh ấy lại đến cháu sẽ gặp anh ấy.” Nói xong câu này cô liền đặt Tiểu Miêu xuống đất. Tiểu Miêu cũng biết cho chủ nhân mặt mũi, biết lấy lòng để có được đồ ăn ngon, vừa xuống mặt đất nó liền chậm chạp đi tới trước mặt Tần Tuyết Quyên, hai chân cũng ôm lấy Tần Tuyết Quyên, cho dù hiện tại có phải đi đâu thì có lẽ bà cũng phải lôi theo một con mèo béo ú.
Hạ Nhược Tâm không nói cho bất cứ ai biết cô đã tìm lại được ký ức.
Cô đã chậm một năm cho nên không vội, bây giờ đã biết Tiểu Vũ Điểm rất tốt, Sở Luật nuôi dạy con gái cũng tốt, hiện tại biết khiêu vũ, vẽ tranh, cũng rất ngoan.
Còn những cái khác, những thù hoặc oán trước kia cô không nghĩ sẽ lại truy cứu. Hại người cuối cùng sẽ gặp báo ứng, ví như Hạ Dĩ Hiên, ví như Lý Mạn Ni, cũng ví như Tống Uyển. Tuy rằng Tống Uyển so với người khác cũng tốt hơn một ít, ít nhất bà vẫn khỏe, cuộc sống hàng ngày rất dễ chịu, còn có vinh quang Sở gia, còn có một đứa cháu là Sở Tương, nhưng cũng không biết có ai nói cho bà không, kỳ thật bà đã không có con trai.
Chuyện đã làm cuối cùng đều chính mình gánh vác.
Cô lấy điện thoại ra, bấm xong dãy số cô lại bắt đầu thấy do dự.
Sở Luật, đúng vậy, Sở Luật.
Bọn họ dây dưa từ lúc cô 4 tuổi mãi cho tới hiện tại, hơn hai mươi năm đã qua đi, hiện giờ dường như càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238570/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.