Cô áp mặt lên đầu gối, trong ánh mắt không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Trong lòng cô có chút rối bời, hầu như đều là dây dưa không rõ, ẩn trong đó chính là nỗi muộn phiền, là khô khan, là bất định. Bên ngoài sắc thu dần trở nên rõ nét, mà cô lại không có chút cảm giác buồn ngủ gì cả.
Tựa hồ lại một mùa thu đến, trong nháy mắt đó cô rõ ràng cảm giác được thời gian đang ngày càng cách xa, nhưng khi cô mở hai mắt ra thì thứ rơi vào tầm mắt cô chính là Tiểu Vũ Điểm - hầu như không mấy thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Đi thôi, Bảo Bảo, cùng mẹ về nhà."
Cô nắm chặt bàn tay con gái, sau đó cúi người, đội lên đầu con gái chiếc mũ quả dưa, cách đó không xa, Sở Luật đang đợi hai người.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái ra xe, mà xe mở ra, bọn họ đều trầm mặc không nói lời nào, là vì không nói chuyện đáng nói, hoặc là hai người đều đang đợi đối phương mở miệng, chỉ là không nói gì, ai cũng không biết giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh ra tâm tình thế nào.
Bầu không khí trong xe tựa hồ có chút đặc biệt, có điều, ai cũng hi vọng phá tan bầu không khí im ắng ấy.
Đã đến Lục gia, Hạ Nhược Tâm đưa Tiểu Vũ Điểm xuống xe, nhưng Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Sở Luật đang ở trong xe Sở Luật, mỗi bước đi của bé đều ngập ngừng khiến cho Hạ Nhược Tâm có chút cảm giác chua xót.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238529/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.