“Xong rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm. “Anh đi ngủ tí đã, đúng rồi, anh ngủ cùng Tiểu Vũ Điểm, đó giờ anh chưa từng ngủ chung với trẻ con bao giờ, luôn bị gã Sở Luật chiếm chỗ, đúng là quá lời cho anh ta rồi.
Nói xong, anh rời khỏi, Hạ Nhược Tâm vẫn không có phản ứng khi Tần Tuyết Quyên ẵm Tiểu Vũ Điểm lên.
“Bảo bảo à, ngủ chung với bác nhé?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn trả lời, Lục Cẩm Vinh vui mừng ẵm lấy như những đứa bé ôm lấy búp bê mà đi về phòng, thế là hai bác cháu ngủ một cách ngon lành. Vốn là Tần Tuyết Quyên cứ lo lắng khi Lục Cẩm Vinh là một người đàn ông chưa bao giờ ở chung với con nít bao giờ, sợ đứa bé bị đè trúng, kết quả không phải như vậy, người lớn kẻ nhỏ chụm đầu với nhau ngủ, khiến cho Tần Tuyết Quyên cảm thấy xúc động nghẹn ngào. Vinh Nhi mấy năm gần đây, thật sự là vất vả cho con lắm.
“Sao vậy, ngủ chưa ạ?” Hạ Nhược Tâm hỏi Tần Tuyết Quyên.
“Ừ, ngủ rồi.” Giọng nói trầm của Tần Tuyết Quyên, sợ làm ồn đến hai người phía bên trong. “Vinh nhi rất mệt, vừa lúc này đang ngủ say dì có ngó qua rồi, Tiểu Vũ Điểm ngủ rất ngoan,hai người đó vẫn ổn.”
“Ài…”Bà thở dài một hơi, và lại nhớ đến việc độc thân của Lục Cẩm Vinh, xét ra thì bà vẫn phải quan tâm, dẫu sao thì Lục Cẩm Vinh này cũng uống sữa của bà ấy mà lớn lên.
“Dì à, anh hai trước đây từng xảy ra chuyện gì sao ạ?” Hạ Nhược Tâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238528/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.