Bên ngoài, gió thu hiu quạnh, thì ra chỉ là mơ. Cô vội vã lau nước mắt của mình, cũng đem nước từ đáy mắt ép ngược trở lại.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã năm năm trôi qua.
Mới hôm nào cô còn ôm Tiểu Vũ Điểm trong tay, bây giờ nó đã trở thành một cô gái yêu kiều. Cô sờ sờ mặt mình, hình như cô cũng già mất rồi.
“Tam Ca, anh nói nếu em sớm chết đi, có phải đã được nhìn thấy anh rồi không?” Cô tự mình lẩm bẩm, ngực lại quặn đau, ký ức ùa về khiến cô đau đớn khó nhịn.
Năm năm, đã năm năm rồi.
Tam Ca theo cô năm năm, chăm sóc cô năm năm, mà bây giờ cô cũng xa anh năm năm.
Trong một căn nhà phong cách an tĩnh, Thẩm Vi đã nấu xong một bình trà. Mấy năm nay cô cũng theo Hạ Nhược Tâm học pha trà, các thao tác gần như hoàn hảo, cũng lộ ra phong thái rồi.
Cô pha xong để trước mặt người đàn ông đối diện, nếu như nói năm năm lưu lại trên người cô một sự an tĩnh tịch mịch thì đối với người đàn ông này lại là sự thành thục lõi đời, còn có đôi mắt, trải qua bao nhiêu sóng gió, đôi mắt ấy trở nên kiên cường hơn.
“Cảm ơn.” Mạc Mính nhận lấy chén trà, anh đoan chính uống một hớp, trong nháy mắt hương vị lan ra trong miệng.
“Em pha có cực không?” Khi nói khóe môi anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt, “Nhưng xem ra anh cũng quá may mắn, lại uống được trà đích thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238381/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.