Anh hẳn từ người đàn ông kia học được rất nhiều thứ, cũng từ ánh mắt Thẩm Vi thấy được sự thất bại của chính mình.
Anh nghĩ mình có thể kiên trì rất lâu kia.
Xa xa một mảnh kia trời xanh mây trắng chiếu vào mặt anh, khiến anh nhớ về các ký ức cũ, hình như có thứ gì đó đang tràn đầy trong tim anh.
Vô tình không ai biết người đàn ông này sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Vi ôm khung hình trong lòng mình, giống như trong năm năm nay đây là điều cô làm nhiều nhất. Cô ghé đầu vào bàn, hầu như đem mặt mình vùi hẳn vào cánh tay.
Cũng hình như chỉ có làm vậy cô mới có cảm giác an toàn.
Ước gì Tam Ca vẫn còn, cho cô sự chăm sóc, mà lúc này ở Giang Nam cô mới hiểu được Tam Ca đến tột cùng đang làm gì, đang phải chịu những gì.
Cô nhớ Tam Ca, mỗi ngày đều nhớ.
Hạ Nhược Tâm nói, Sở Luật sẽ cho rửa chân cho cô ấy, ai có thể tưởng tượng đường đường là tổng tài của tập đoàn Sở thị lại tự mình rửa chân cho vợ, ai có thể tưởng tượng một người lạnh lùng như Tam Ca cũng sẽ rửa chân cho cô.
Hạ Nhược Tâm nói, nếu như một người phụ nữ có thể gặp phải một người đàn ông tốt như vậy chắc hẳn là đã tích không ít đức. Chỉ là Thẩm Vi không biết mình cả đời chưa từng làm chuyện tốt, lại mang tội đầy mình, cô tình nguyện chết để đổi lấy mạng sống cho Tam Ca. Cô có thể dằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238380/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.