Tiểu Vũ Điểm không biết nên khóc hay nên cười nữa, thôi được, cô nhịn, ừm, cô nhịn là được chứ gì? Vì bố, cái gì cô cũng có thể chịu đựng.
Cô tới trung tâm mua sắm mua thêm vài món, mua cần câu mới cho ông nội, không biết có tốt hay không nhưng ông nội chắc chắn sẽ thích quà mà cô tặng, còn bà nội và những người khác thì cô không mua tặng, dù sao có mua thì người ta cũng đâu xài, cô vẫn còn nhớ có một lần mua quà tặng bà nội, chờ đến khi cô đi khỏi cô thì mới phát hiện món quà của cô đã bị vứt trong thùng rác, mặc kệ là Sở Tương hay bà nội đã vứt, tóm lại cô không vui rồi, cho nên từ giây phút đó cô không tặng bất cứ quà cáp nào cho họ nữa.
Mua cho ông nội là được rồi, cô dạo thêm một lát thấy không còn gì để mua nữa bèn chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, Sở Luật đã gọi tới.
“Alo, bố, con xuống ngay.” Cô đặt điện thoại bên tai, chạy tới thang máy.
Lát sau, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy cánh tay bố bước vào tiệm trang sức vừa nãy, bộ vest cao cấp của Sở Luật khoác trên cơ thể hoàn mỹ như được chạm khắc của anh, cộng thêm khuôn mặt trông như người nổi tiếng kia, dù anh đã có tuổi, mà anh cũng không hề có ý giấu đi tuổi tác của mình, nhưng sự thành thục cùng với phong thái của một người thành đạt, chỉ e là khiến không ít cô gái phải mơ mộng, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238356/chuong-1355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.