Tiểu Vũ Điểm xoay mặt đi, mắt tràn ngập không chịu nổi áp bức và lăng nhục.
Lúc cô bị trói, có thể cô không ăn, có thể không uống, nhưng mà không thể ngăn cản mình đi WC, mà ở đây toilet cô có thể đến nhưng mà không thể cời quần, bọn họ làm cho cô nhục nhã, hành hạ cô.
“Đúng rồi.” Sở Tương lại cười, cười gần như cả người cùng run rẩy, sợ hãi kêu.
“Cô yên tâm, rất nhanh cha có thể tới cứu cô, hôm nay ông ta phải về nhà, đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô gặp cha cô, không đúng, các người còn có thể làm bạn dưới hoàng tuyền, kiếp sau, cũng có thể làm một đôi cha con.”
Cô ta nhìn thời gian, “Đúng vậy, tôi cũng phải đi thay một bộ quần áo, có thể tiếp đón cha chúng ta thật tốt.”
Cô ta đi thẳng ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm nhắm mắt lại, cô không khóc, cũng không có sợ, cô chỉ đang nghe tiếng bước chân của Sở Tương.
Một chút, hai cái, rồi sau đó đóng cửa.
Một, hai, ba... thời gian trôi qua, mãi đến 10 phút qua đi, bên trong này đã không có những thanh âm khác. Cô nắm chặt hai tay mình, sau đó đem cánh tay của mình, dùng một góc độ vô cùng kỳ lạ xoay vặn ra.
Lúc này, toàn thân của cô dẻo giống như là không có xương cốt, mềm mại không thể suy nghĩ giả, đến chỗ các đốt ngón tay cũng giống như đều có thể gãy đi, đương nhiên, khi đó cũng xuất hiện tiếng xương cọ sát.
Rồi sau đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3216068/chuong-1367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.