Chu Thần bị dọa không dám nói lời nào, cậu không gọi lẩu cay, đám kia người cũng mặc kệ cậu, ăn xong bỏ đi ngay.
“Bọn họ còn chưa trả tiền đâu đấy.” Dì phụ việc tránh ở sau mành sốt ruột nói.
“Không sao đâu.” Đường Á Nam trấn an bà: “Dì à, dì thu dọn xong thì cứ về trước đi, để chỗ này cho cháu.”
Dì ấy vẫn không yên tâm: “Nhưng thằng nhóc kia...”
“Không sao, cháu quen cậu ta.”
Đường Á Nam nói xong, vén rèm lên đi ra ngoài.
Chu Thần không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi mà ngồi.
Đột nhiên, một bát lẩu cay tỏa ra khí nóng hôi hổi xuất hiện ở trước mặt cậu ta, màu sắc rất đẹp, vừa đỏ vừa xanh.
Vị hơi cay nhẹ, là vị ngày thường cậu ta thích ăn.
Lẩu cay rất thơm, cậu nhịn không được nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở đối diện: “Chị...”
“Có chuyện gì lát nữa nói, ăn cơm trước đã.”
Chu Thần ngượng ngùng: “Chị mời em?”
Vẻ mặt Đường Á Nam chẳng có biểu cảm gì, nói: “Cậu muốn trả tiền cũng được, nhân tiện cũng trả nốt cho mấy người kia luôn đi.”
Chu Thần nhìn cô, lại nhìn mấy cái bát trống không chưa kịp thu dọn ở bên cạnh, cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Em không mang tiền.”
“Không mang tiền cậu còn một mình chạy ra đây?”
“Em mang theo điện thoại, bị bọn họ lấy đi mất rồi.”
“...” Đường Á Nam không còn gì để nói.
Cậu ta muốn đổi thành thái độ đối với Chu Hạo ngày trước ở trước mặt cô, Đường Á Nam cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoc-to-se-cho-cau/402437/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.