Chương trước
Chương sau
Hoắc Hằng lái xe về đến nhà, còn chưa cả vào cửa đã bị mợ ba Lý Thu đúng ở trước viện chờ gọi lại.

Lý Thu hỏi hắn đã đi đâu, sao cả đêm không về cũng không gọi điện báo một tiếng.

Lúc này hắn mới nhớ ra tối qua xem kịch xong phải đi đón Hoàng Hiểu Hiểu, đành phải lấy lý do là đi uống rượu cùng bạn. Hoắc Hằng trở về phòng thì vội gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Hiểu.

Người hầu nhà họ Hoàng nhận điện thoại nói tiểu thư chưa thức dậy, hắn hỏi người nọ lúc Hoàng Hiểu Hiểu về là lúc nào, người hầu nói đêm qua cô mới về.

Nhận ra Hoàng Hiểu Hiểu không đợi hắn được nên tự đi về, Hoắc Hằng mới yên lòng, vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Lúc ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc thì Nguyên Minh gõ cửa nói có người gọi điện thoại tới, có người tên là Viễn Đông muốn tìm hắn.

Hoắc Hằng lập tức buông khăn lau xuống, cầm lấy ống nghe, yêu cầu chuyển cuộc gọi tới Viễn Đông.

Ngay khi Viễn Đông nhấc máy, Hoắc Hằng ngay lập tức dùng tiếng Nhật hỏi anh ta có phải người đó đến rồi hay không.

Viễn Đông xác nhận là đúng rồi, hai giờ chiều thì người ta sẽ đi tàu hỏa đến.

Hoắc Hằng xem thời gian một chút, một lúc nữa hắn phải đi cùng Hoàng Hiểu Hiểu về quê gặp mặt nhà họ Hoàng, chắc là trong hai ngày tới không kịp về. Hắn hỏi Viễn Đông xem có thể dời lịch sang ngày mốt không, Viễn Đông đáp rằng sẽ hơi khó, người đi phải đi Thiên Tân tham gia hội thảo giao lưu, vốn không có ý định dừng chân ở Bắc Bình, tốt nhất là nên đi trong hai ngày này.

Việc này hắn vốn là nhờ người ta giúp, cho nên không thể yêu cầu người ta điều chỉnh thời gian cho thích hợp với lịch trình của mình được. Hoắc Hằng đành phải hẹn chạng vạng ngày hôm nay sẽ có người đưa Châu Tận Hoan tới.

Sau khi cúp máy, Hoắc Hằng dựa vào cạnh bàn suy nghĩ một hồi rồi gọi Nguyên Minh vào.



Hắn mặc mỗi áo tắm kiểu tây, chỉ buộc dây lưng ở ngang hông. Nguyên Minh sợ hắn bị cảm, mới vào đỡ lấy quần áo cho hắn thay, miệng liên tục lải nhải hắn mới bị cảm xong thì đừng để tái phát nữa.

Hoắc Hằng mặc quần áo vào rồi nói: "Chút nữa cậu không cần đi với tôi đâu."

Nguyên Minh khó hiểu hỏi hắn: "Tại sao vậy cậu ba?"

"Tôi có việc muốn cậu làm." Hoắc Hằng cầm lấy giấy bút trên bàn, viết số điện thoại của Viễn Đông lên giấy, sau đó ấy từ trong ví ra một xấp tiền lớn, đưa cả cho Nguyên Minh: "Sáu giờ chiều nay cậu đến quán trà Bên Hồ ở Thái hồ gặp Châu Tận Hoan, dẫn anh ấy đến bệnh viện hữu nghị Trung – Nhật tìm bác sĩ Viễn Đông ở khoa chỉnh hình, anh ta nhìn thấy Châu Tận Hoan thì sẽ biết phải làm gì ngay. Đây là phí điều trị, cậu trả cho Viễn Đông."

Hoắc Hằng dừng lại một chốc, bổ sung tiếp: "Đừng đưa tiền cho Châu Tận Hoan."

Nguyên Minh nghe xong hai con ngươi trợn to, cầm xấp tiền mà đầu óc không nghĩ được gì: "Không được, cậu ba, sao lại là Châu Tận Hoan ạ? Cậu rốt cuộc muốn làm gì thế?"

Hoắc Hằng biết Nguyên Minh không ưa Châu Tận Hoan, hắn vốn không muốn nói gì nhiều nhưng sợ lần này Nguyên Minh lại ăn nói lung tung nên nghiêm mặt dặn: "Về sau tôn trọng anh ấy hơn một chút, đừng để tôi biết cậu khinh thường anh ấy."

Bình thường Nguyên Minh nói chuyện với Hoắc Hằng không phân biệt lớn nhỏ, thế nhưng bây giờ vừa mới thấy Hoắc Hằng nghiêm túc như vậy cậu ta biết ngay hắn đang nóng nảy, lập tức rụt cổ lễ phép: "Tiểu nhân biết rồi ạ."

Hoắc Hằng liếc cậu ta một cái, lại dặn: "Chuyện này Châu Tận Hoan vẫn chưa biết, cậu cứ nói với anh ấy người thăm khám là chuyên gia bên Nhật Bản, đây là cơ hội hiếm có, đừng để anh ấy từ chối, có gì chờ ngày mốt tôi về rồi tính tiếp."

Nguyên Minh gật đầu, nắm chặt khoản tiền kia trong tay, suy nghĩ một hồi lại muốn hỏi: "Cậu ba, sao cậu đối tốt với Châu Tận Hoan thế? Anh ta bị cậu cả buông bỏ rồi, dù cậu có tiếp cận anh ta thì cũng không đối phó được cậu cả đâu ạ."

Hoắc Hằng cầm lấy cà vạt đi đến trước gương: "Ai nói tôi làm thế để đối phó anh cả?"

Nguyên Minh nhét tiền vào túi áo trong, đi theo Hoắc Hằng thắt cà vạt giúp hắn: "Thế cậu đang muốn cái gì ạ? Làm cái chuyện làm ơn mắc oán* này, nếu như bị lão gia và mợ cả biết thì hậu quả không tốt đẹp chút nào đâu ạ."

(*) Làm ơn mắc oán: vì làm ơn cho người khác mà bị ghét, bị thiệt.

Hoắc Hằng nhìn Nguyên Minh, cảm thấy cậu ta thực sự lải nhải quá nhiều. Để chặn cái miệng liến thoắng của cậu ta lại, hắn thẳng thừng thừa nhận: "Tôi thích vẻ đẹp của anh ấy, được chưa?"

Tay Nguyên Minh đang thắt cà vạt thì sững lại, con ngươi trợn tròn nhìn Hoắc Hằng: "Cậu ba, cậu đùa hả?"

Hoắc Hằng gạt tay cậu ta ra, tự chỉnh lại cà vạt, chải tóc đàng hoàng rồi mới nói: "Tôi có lúc nào nói đùa với cậu à?"

Trong lúc Nguyên Minh đang ôm một bụng đầy hoài nghi, Hoắc Hằng cầm lấy va li hành lý bảo: "Không được nói chuyện này cho bất kỳ ai. Với cả, vào trong xe của tôi lấy mấy hộp sữa bột, đến chiều tiện thể mang cho Châu Tận Hoan luôn."



Hắn nói xong thì xuống lầu ăn sáng, để lại Nguyên Minh ngơ ngác một mình trong phòng, vừa kinh ngạc vừa bồn chồn lo lắng.

Cái ngày Hoắc Hằng muốn tặng giường cho Châu Tận Hoan cậu ta đã thấy không bình thường, thế nhưng cậu ta chẳng ngờ tới Hoắc Hằng lại thực sự để ý Châu Tận Hoan. Nghĩ đến gút mắc giữa Châu Tận Hoan và Hoắc Thừa, Nguyên Minh luôn thấy đau đầu. Bây giờ Hoắc Hằng phải kết hôn với Hoàng Hiểu Hiểu, trong thời điểm thế này mà cậu ba lại để ý người khác, nếu để cho nhà họ Hoàng biết, thực sự là long trời lở đất mất thôi!

Từ nhỏ Nguyên Minh đã theo hầu Hoắc Hằng, đương nhiên nắm rõ tình hình trong cái nhà này. Cậu ta muốn khuyên Hoắc Hằng lý trí lên một chút, nhưng cũng biết Hoắc Hằng không phải kiểu người thích nghe người khác góp ý, huống chi cậu ta chỉ là một người hầu, không hề có quyền nói những điều ấy.

Nghĩ đến đây, Nguyên Minh càng cảm thấy Châu Tận Hoan đáng ghét. Lúc trước thì dụ dỗ cậu cả, thất bại thì lại gieo vạ lên người cậu ba, chẳng lẽ anh ta quyết tâm phải vào bằng được cửa lớn nhà họ Hoắc vậy sao?

Hoắc Hằng cũng chẳng hay trong tâm Nguyên Minh lại nghĩ những điều này, ăn sáng xong thì lái xe đi đón Hoàng Hiểu Hiểu luôn. Lần này hai người họ về quê thăm họ hàng, còn phải bái tổ, cầu tổ tiên phù hộ cho việc cưới xin thuận lợi. Đây là tập tụng của nhà họ Hoàng, cho dù người trong họ ở nước ngoài cũng phải làm theo.

Đến chiều tối, Nguyên Minh xách mấy hộp sửa bột mà Hoắc Hằng dặn cậu ta mang đi, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau, đi tìm Châu Tận Hoan.

Cậu ta không ưa Châu Tận Hoan lắm, mà cậu ta cũng không thể không làm việc mà Hoắc Hằng giao. Lúc đến quán trà Bên Hồ, cậu ta liếc mắt đã thấy ngay thân ảnh người nọ đứng ở quầy thu ngân.

Nguyên Minh cắn răng đi tới, gọi một tiếng "Ông chủ Châu."

Châu Tận Hoan ngẩng dầu lên, nhìn thấy cậu ta thì ngẩn cả người, chưa kịp mở miệng đã nghe cậu ta tiếp lời: "Cậu chủ nhà tôi bảo tôi tới đây đưa anh đến gặp bác sĩ."

Trước giờ Hoắc Hằng chưa từng nói chuyện này cho anh, Châu Tận Hoan nghe thế thì ngơ ngác: "Bác sĩ nào?"

"Ở bệnh viện hữu nghị Trung – Nhật. Cậu chủ nhà tôi bảo, cậu ấy mời về một chuyên gia xem bệnh tình cho anh, chỉ hai ngày này mới có chút thời gian thôi, mong anh cứ đi một lần, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt thế này." Nguyên Minh mặt không biểu cảm truyền đạt lại y hệt những gì cậu chủ dặn cậu ta nói, nói xong lại còn thêm một câu: "Nếu có thể thì mong anh đừng từ chối, nếu không tôi không biết phải báo lại thế nào với cậu chủ đâu ạ."

Châu Tận Hoan cất tiền thừa vừa mới nhận lại vào ngăn kéo: "Nhưng cậu ấy không nói với tôi chuyện này. Hơn nữa bệnh của tôi cứ để tôi tự chữa, thực sự không cần cậu ấy phải nhọc lòng."

Nguyên Minh hừ một tiếng: "Nếu anh có tiền thì đã khỏi từ lâu rồi, cũng chẳng phải kéo dài đến tận bây giờ rồi gây phiền hà cho cậu chủ nhà tôi."

Âm lượng của câu nói ấy không hề lớn, thế mà Châu Tận Hoan lại nghe được, đôi tai thoáng nóng lên. Anh biết ý Nguyên Minh là gì, cậu ta đang nói bóng nói gió rằng anh lợi dụng Hoắc Hằng. Nghĩ tới đây, Châu Tận Hoan càng không muốn đi: "Phiền cậu chuyển lời cho cậu chủ nhà cậu, ý tốt của cậu ấy khiến tôi rất cảm kích."

"Không được, anh đừng có được dịp mà lên mặt, hai ngày nay cậu chủ nhà tôi không ở đây nên mới không mời anh đi được." Nguyên Minh hiểu lầm ý của anh, cho rằng anh muốn Hoắc Hằng phải tới tận nơi giống như lần trước mới chịu, giọng điệu càng thêm thiếu kiên nhẫn.

Tự dưng Châu Tận Hoan bị nói như thế, sắc mặt đã rất khó coi, Nguyên Minh còn đặt năm hộp sữa bột trong tay ra trước mặt anh: "Cậu chủ còn tặng anh sữa bột bồi bổ thân thể, anh thấy rồi thì nhận giùm đi. Chuẩn bị nhanh lên rồi chúng ta đến bệnh viện, anh đừng làm khó một người hầu như tôi."



Nhìn năm hộp sữa bột đắt đỏ viết đầy tiếng nước ngoài, Châu Tận Hoan như bị nghẹn họng. Có thế nào anh cũng chẳng ngờ người hầu của Hoắc Hằng lại nói những lời này, còn cho rằng anh qua lại với Hoắc Hằng chỉ để lợi dụng. Tuy rằng từ lúc quen biết đến giờ Hoắc Hằng thực sự giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy việc Hoắc Hằng ra tay giúp anh là chuyện đương nhiên hay đòi hỏi hơn thế.

Anh biết, khoản tiền mà anh nợ Hoắc Hằng rất khó trả, nhưng dù khó trả đến đâu anh cũng sẽ không để người khác chĩa mũi vào nói những lời này.

Châu Tận Hoan trầm mặt đuổi khách: "Phiền cậu đi cho, cầm cả mấy hộp sữa này về đi, tôi không lợi dụng cậu chủ nhà cậu, khoản nợ trước đó tôi sẽ mau chóng trả lại cho cậu ấy."

Nguyên Minh không ngờ bản thân đã nói rõ ràng như thế rồi mà Châu Tận Hoan còn dùng kế lùi một bước để tiến hai bước, ngay lập tức không chịu được: "Ông chủ Châu, anh không được như thế. Anh xem anh đi, một xu dính túi cũng không có, có thể gặp được cậu chủ nhà chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ đã là phúc lắm rồi. Vẫn là câu nói kia, anh thấy rồi thì nhận giùm cho, thân phận của anh và cậu chủ nhà chúng tôi...Này, anh làm gì đấy! Tôi còn chưa nói xong!"

Châu Tận Hoan cầm lấy năm hộp sữa bột kia nhét vào lòng Nguyên Minh, gọi A Tuyền đến mời cậu ta ra ngoài. A Tuyền không biết chuyện gì đã xảy ra, mà nhìn thấy mặt mày Châu Tận Hoan trắng bệch, cũng không hỏi nhiều mà đẩy Nguyên Minh ra khỏi cửa.

Nguyên Minh bị A Tuyền đẩy một hồi, vấp vào ngưỡng cửa, phải loạng choạng một lúc mới đứng vững. Những người xung quanh dồn hết ánh mắt vào cậu ta, Nguyên Minh mất mặt quá, chỉ đành tức tối chửi thề vài câu rồi rời đi.

Nhưng mà cậu ta đi được một đoạn thì nhớ đến lời dặn của Hoắc Hằng, bèn ảo não vỗ trán, tự trách bản thân quá bốc đồng, không thích hành động của Châu Tận Hoan thì cũng không nên tuôn ra mấy lời như thế. Bây giờ thì hay rồi, nếu như Châu Tận Hoan thực sự không đi bệnh viện, thể nào khi về Hoắc Hằng cũng sẽ mắng cậu ta một trận.

Cậu ta cầm năm hộp sữa bột, đi tới ngõ hẻm ở gần đó tìm một cái bậc thềm rồi ngồi xụp xuống, nghĩ xem có nên quay lại nói lời xin lỗi Châu Tận Hoan hay không. Nhưng nghĩ đến thái độ giả bộ thanh cao của Châu Tận Hoan lại khiến cậu ta tức sôi, thủ đoạn lộ liễu như vậy mà Hoắc Hằng không nhận ra, thực sự là hồ ly tinh!

Nguyên Minh vò đầu bứt tai, cậu ta ước lượng thời gian, dành phải chạy đến báo trước với Viễn Đông một chút. Nhưng có một điều mà Nguyên Minh không ngờ đến, ngay lúc cậu ta đang tìm lý do để giải thích cho Viễn Đông về việc Châu Tận Hoan không thể tới bệnh viện, một người đi ngang qua cửa phòng khám đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn cậu ta: "Nguyên Minh?"

Cậu ta cả kinh, quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Khiêm đang nhìn mình, đang nghĩ xem làm thế nào để khéo léo qua mặt anh ta thì thấy Hoắc Khiêm tò mò hỏi: "Cậu nói Châu Tận Hoan làm sao? Với lại, cậu đến đây làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.