Chương trước
Chương sau
Nhà họ Hướng.
Hướng Quân nghe điện thoại mở loa ngoài, bên kia nói gì thì những người khác cũng có thể nghe thấy.
“Cái gì?” Hướng Thu Vân đứng lên, hoảng hốt hỏi: “Tìm thấy xe nhưng người trong xe không phải là Hạ Vũ Hào? Vậy đó là ai? Người của bộ trưởng Trâu sao? Anh có hỏi bây giờ Hạ Vũ Hào đang ở đâu không?”
Cô đứng lên cướp lấy điện thoại của Hướng Quân.
Hướng Quân nhìn băng quấn quanh cổ cô thì trái tim đau muốn chết, không biết trên người cô còn bao nhiêu vết thương nữa.
“Em đừng gấp, hỏi từng vấn đề một, đừng hỏi nhiều như vậy, em phải cho anh ta trả lời đã chứ? Em ngồi xuống trước, vết thương của em đang vỡ ra đấy!”
Hướng Quân đi tới đỡ Hướng Thu Vân ngồi xuống nhưng cô không nhúc nhích, anh ta muốn đè cô xuống nhưng lại lo lắng vết thương của cô, cuối cùng vẫn không làm.
Không biết người bên kia nghe thấy giọng của cô nên quá kinh ngạc hay là vì nguyên nhân khác, nửa ngày không lên tiếng.
Hướng Thu Vân quay đầu, ánh mắt cầu xin nhìn Hướng Quân: “Anh — “
Bên kia bỗng vang lên tiếng thét hoảng sợ: “CMN, em em em em gái cậu–? Không phải cô ấy chết rồi sao? Quỷ? A a a a a a a a, quỷ! ! ! ! !”
“Cậu câm miệng cho ông đây!” Sao anh ta lại có một người anh em không đứng đắn như thế: “Ai ngồi trên xe? Hạ Vũ Hào đang ở đâu, đã hỏi chưa?”
“. . . Hỏi rồi, tôi cũng không ngốc.” Người bên kia thấy anh tức giận thì không nói nhảm nữa: “Ai cũng nói Hạ Vũ Hào là thiên tài, thiên tài con khỉ, là tên ngu ngốc thì có!”
“Bởi vì kẹt xe, anh ta dùng xe thể thao phiên bản giới hạn đổi lấy xe moto bình thường! Xe thể thao phiên bản giới hạn đấy! Đồ ngốc!”
Hướng Quân không nhịn được rống to: “Đây là chuyện quan trọng sao?”
Quan trọng là trên xe có thiết bị theo dõi, anh ta sẽ biết hành tung Hạ Vũ Hào, nhưng Hạ Vũ Hào lại đổi xe với người khác!
Tên này làm cho anh ta tức chết!
Bên kia mờ mịt: “Chẳng lẽ không phải là chuyện quan trọng?”
Hướng Quân lười nói với anh ta: “Được rồi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm! Đừng nói lung tung, nếu không thì không làm anh em nữa!”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.
Anh ta quay đầu thấy sắc mặt Hướng Thu Vân hết sức khó coi thì an ủi: “Thu Vân, em đừng gấp. Cậu ta chủ động đổi xe thì chắc chắn không có vấn đề gì lớn. Em suy nghĩ xem nếu cậu ta lái xe này qua đó, những người của bộ trưởng Trâu phát hiện ra thiết bị theo dõi, ngược lại không thể giải thích được.”
Hạ Vũ Hào là đồ ngốc!
Nếu bộ trưởng Trâu không đổi địa chỉ thì tốt, anh ta còn biết được, nếu ông ta đổi thì đến lúc đó anh ta tìm anh ở đâu?
Hướng Thu Vân nuốt nước bọt xoa dịu cổ họng khô khốc, cô muốn nói không phải không còn cách nào tìm Hạ Vũ Hào, nhưng lại không nói được lời nào.
Nếu anh không quan tâm cô như thế thì anh chờ ở trên đường, bọn họ sẽ đến tìm anh, đến lúc đó không xảy ra chuyện gì!
Anh lại vô cùng quan tâm cô, cô cũng không biết nên vui hay là đau lòng. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.