Chương trước
Chương sau
“Cô biết giả chết, không liên lụy đến Vũ Hào, coi như cô khôn ngoan!” Ông cụ Hạ hừ một tiếng: “Nhưng bác sĩ nói với kĩ thuật y học bây giờ sẽ không thể xóa hết vết sẹo trên người cô. Mà sau đó bác sĩ nói cô phải uống thuốc kích thích hoocmon, dáng người sẽ biến dạng.”
Cuối cùng ông ta kết luận: “Dáng vẻ của cô đừng nghĩ gả vào nhà họ Hạ.”
Hướng Thu Vân không tranh luận với ông ta, cô có thể sống qua hôm qua hay không vẫn chưa biết được, tranh luận với ông ta có ý nghĩa gì chứ?
Cô không mở miệng làm cho ông cụ Hạ rất không hài lòng: “Cô không nói lời nào là có ý gì? Dùng im lặng để chống đối tôi sao?”
“Ông muốn nói thế nào cũng được.” Hướng Thu Vân nói.
Cho dù ông cụ Hạ không hài lòng Hạ Vũ Hào, nhưng bọn họ là người nhà họ Hạ nên chắc chắn đứng cùng một phe.
Cho dù cô. . . Chết rồi, có lẽ cũng không cần lo lắng Hạ Vũ Hào bị nhân vật lớn kia gài bẫy đến đi vào đường cùng.
Ông cụ Hạ bị câu nói này làm cho tức giận đến mặt đỏ tới mang tai: “Hướng Thu Vân, cô muốn chết sao? !”
“Lần này ông đến không phải muốn giết chết tôi sao?” Ngoại trừ điều đó, cô nghĩ không ra được lý do ông cụ Hạ đến tìm mình.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng, không nói nữa.
Lúc này Hướng Thu Vân còn nhìn ông ta, sau đó dứt khoát dời tầm mắt chuẩn bị đi ngủ. Dù sao cô cũng không đoán được suy nghĩ của ông cụ Hạ, còn không bằng ngủ một lát, chết đi trong lặng lẽ. . . Có lẽ sẽ không đau đớn như mấy lần trước.
“Hướng, Thu, Vân!” Ông cụ Hạ thấy cô muốn đi ngủ ở trước mặt mình thì cầm gậy chống gõ lên mặt đất.
Hướng Thu Vân không để ý tới ông ta.
Trước đó vài ngày, cô vẫn muốn nghĩ Hạ Vũ Hào chán chường thì phải làm sao nên ăn không ngon ngủ không yên. Hiện tại cô biết ông cụ Hạ còn sống thì không cần lo lắng chuyện này, thần kinh thả lỏng muốn nghỉ ngơi một chút.
Còn chuyện chết. . .
Dù sao cô cũng không thoát được, cũng không muốn giãy giụa.
Mấy lần cô chết đi sống lại, ông trời đã tốt bụng với cô lắm rồi!
“Tôi không định giết chết cô!” Hướng Thu Vân không phối hợp, ông cụ Hạ chỉ có thể chịu thua: “Cô phải giúp tôi một chuyện!”
Cho dù ông ta muốn nhờ người giúp nhưng thái độ vẫn mạnh mẽ.
Ông ta không định giết chết cô? Hướng Thu Vân mở to mắt quay đầu nhìn ông ta nhưng không nói gì.


Ông cụ Hạ u ám: “Cô giúp tôi chuyện này, sau này cô có ở bên cạnh Vũ Hào hay gả vào nhà họ Hạ hay không thì tôi cũng mặc kệ.”
Điều kiện này rất mê người, nhưng trong lòng Hướng Thu Vân không chút gợn sóng: “Tôi không dám tin lời ông nói.”
Trước đó ông ta nói giúp cô thoát khỏi khống chết của Hạ Vũ Hào, kết quả lại muốn đưa cô vào tù, muốn cô sống trong tù hết quãng đời còn lại.
“. . . Tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối thật, sống không được bao lâu, muốn xen vào cũng không được.” Trước kia nếu là có người dám đối với anh thái độ này, anh đã sớm đem người ném đến trong sông cho cá ăn!
Hướng Thu Vân mắt nhìn sắc mặt ông ta tái nhợt, ngược lại không giống như nói dối.
Nhưng cô vẫn không định giúp ông ta.
Ông cụ Hạ là hồ ly già gian xảo, cô không tin tưởng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.