Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nghe vậy, Hướng Thu Vân nhíu mày, nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Nếu anh đã biết sự thật, tại sao vừa nãy anh vẫn để mặc cô bị hiểu lầm?
Hạ Vũ Hào nhìn ra phía trước, chưa từng liếc cô một cái, như thể anh căn bản không biết cô đang nhìn anh.
Hướng Thu Vân thu lại tầm mắt, sắc mặt đã khôi phục lại như cũ.
Cũng có thể giải thích là, Giang Hân Yên là người phụ nữ anh ta yêu, còn cô là gì chứ?

"Diễn viên?" Hướng Thu Vân chớp mắt mấy cái, vô tội nói: "Anh Vũ Hào, anh đang hỏi Hướng Thu Vân à? Nếu cô ấy muốn là diễn viên, thì phải bỏ vết sẹo trên mặt đi.
Hơn nữa tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện cô ấy từng ngồi tù, nếu không sẽ bị mắng chết đấy"
"Diễn xuất tốt như vậy, không vào giới giả trí thì thật đáng tiếc, giải Osscar thiếu đi một diễn viên tiềm năng" Hạ Vũ Hào dừng bước, con người nhìn Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn, anh khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
"Anh Vũ Hào coi trọng cô như vậy, cô có muốn cân nhắc một chút không?" Giang Hân Yên chớp mắt: "Tuy từng đi tù thì không
thích hợp lắm, nhưng cô cũng có thể thử xem, chí ít thì có danh hơn là làm nhân viên vệ sinh.
"
"Gia ngu có ý nghĩ không?" Hướng Thu Vân hỏi.
Giang Hân Yên nhìn theo bóng lưng của Hạ Vũ Hào, ánh mắt phức tạp: "Không có ý nghĩa cũng phải có ý nghĩa, nếu không những món đồ yêu thích sẽ không còn.
"
Đợi cô ta làm xong điều trị phục hồi chức năng, lúc ba người đi ra ngoài, bác sĩ điều trị chính chợt gọi Hướng Thu Vân.
"Có chuyện gì không?" Hướng Thu Vân dừng bước rồi hỏi.

Bác sĩ điều trị chính nhìn chân phải của cô: "Mạo muội hỏi một câu, có phải chân phải của cô! không khỏe lắm đúng không?"
Tiếng kêu của những người què" trong tù dường như quanh quẩn bên tai, sắc mặt Hướng Thu Vân chợt tái nhợt, chân phải ẩn ẩn đau.
Cô đã cố hết sức học cách đi của người bình thường, nhưng chỗ thiếu sót của cơ thể không phải giấu là giấu được.
"Tôi không có ý khác, tôi chỉ mạo muội hỏi một chút thôi: " Bác sĩ thấy bầu không khí quá lúng túng, giải thích: "Nếu như, có thể làm một bài kiểm tra, có lẽ có thể chữa khỏi"
Nghe vậy, con ngươi Hướng Thu Vân lóe lên, không có người nào sẽ cam tâm tình nguyện làm một người có khiếm khuyết cơ thể.
Giang Hân Yên cụp mắt, gương mặt xoạt qua một tia hung ác.
Cô ta đã khám nhiều chuyên gia như vậy, họ đều nói chân của cô không thể chữa khỏi, nhưng chân của Hương Thu Vân lại có khả
năng chữa khỏi!
"Không cần đâu, cô ấy tàn tật bẩm sinh, chữa không hết đâu.
" Không đợi Hướng Thu Vân lên tiếng, Giang Hân Yên đã lên tiếng, nói xong, cô ta đi thẳng ra cửa.

Tia sáng ở đáy mắt Hướng Thu Vân nháy mắt biến mất, phẫn nộ cuồn cuộn dưới đáy lòng, cuối cùng lại chỉ có thể xoay chuyển vì không cam lòng.
Cô không có sức mạnh để chống lại Hạ Vũ Hào, điều duy nhất cô có thể làm là lấy lòng anh, rời xa anh.
Anh không cho cô chữa, cô sẽ không chữa nữa, đỡ phải! bị đánh gãy một lần nữa.
Khi lên xe, Hướng Thu Vân vừa mới rút một tờ khăn giấy ra, Hạ Vũ Hào ngồi ở ghế sau đã nói: "Đừng lãng phí như thế nữa"
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, hàng mi như cánh bướm run run.
"Dù sao cũng là người nhà, làm vậy không khỏi quá vô tình rồi đi.
" Giang Hân Yên cảm thán một tiếng, nói đến thờ ơ: "Cô đi tù hai năm, chắc là chưa nhìn thấy thai long phượng nhỉ?
.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.