*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ là một diễn viên quần chúng mà tần suất xuất hiện cũng cao quá nhỉ. Rốt cuộc ảnh đế cũng nhớ ra Hồ Loạn là ai, diễn xuất cũng rất nghiêm túc, ở trước mặt mình thì lại có dáng vẻ thẹn thùng của trẻ con.
“Anh Trịnh. Cái người này cũng thú vị thật, Hồ Loạn, Hồ Loạn.” Mỗi lần đọc tên Hồ Loạn là trợ lý lại cười như được mùa. Không biết có phải con ruột không mà lại đặt tên con mình như thế này. Chỉ riêng cái họ Hồ cũng đủ buồn cười rồi. Lúc giới thiệu tên mình chẳng lẽ lại nói là: Xin chào mọi người, tôi họ Hồ, Hồ trong “Cà rốt”, Hồ trong “Nói xằng nói bậy”. (*)
(*) Hồ Loạn trong tiếng Trung viết là 胡乱 /húluàn/, “Cà rốt” là 胡萝卜 /húluóbo/, “Nói xằng nói bậy” là 胡说八道 /húshuōbādào/. Tất cả cụm từ này đều có chữ 胡 (hồ).
Trịnh Thế Bân nhàn nhạt liếc trợ lý một cái, sau đó không thèm để ý tới nữa.
Buổi chiều Trịnh Thế Bân còn phải quay phim, diễn viên nữ thì không chăm chỉ, suốt ngày chỉ đặt câu hỏi. Số câu hỏi của cô ta nhiều đến nỗi tới anh cũng cảm thấy phiền toái. Mắt anh đảo về phía đạo diễn đang ầm ầm lên với nữ diễn viên chính, đạo diễn cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi cho cảnh này thông qua.
“Anh Trịnh, uống nước này.”
Trịnh Thế Bân nhận cốc nước, đang định uống thì ánh mắt chạm phải ánh mắt của một cậu thanh niên. Đối phương thấy anh nhìn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.