Hồ Loạn cầm điện thoại chờ tiếng trả lời.
“Ừm, gọi điện có việc gì không? Không phải đã bảo mày đừng gọi điện về nữa rồi à?”
Mặt Hồ Loạn đờ đẫn, nhưng cậu đã dự liệu được việc này nên cũng chỉ hơi thất vọng, “Tự dưng muốn nói chuyện với mẹ thôi.”
Tiếng đánh mạt chược vang lên trong điện thoại. Người phụ nữ ở đầu bên kia hẳn là đang vừa nghe điện thoại vừa hút thuốc, vẫn là giọng điệu bực mình như trước đây, “Lo mà diễn xuất cho thật tốt vào. Nói chuyện thì có thể kiếm cơm để ăn hả? Có thể hoàn thành chuyện mày đã hứa với tao hả?”
Hồ Loạn không nói gì, một lúc sau, thấy cô bé trung học kia đi ra, người mẹ đang giữ tay con gái để cô bé không đưa tay lên che mặt. Cậu nhìn màn hình điện thoại rồi để lại vào bên tai, “Vâng, con sẽ diễn thật tốt, sẽ đưa người đó đến cho mẹ nhìn.”
Chờ bên kia dập máy, cậu cầm số khám đi vào phòng khám. Bên trong tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
“Bị từ bao giờ?”
“Từ buổi chiều ạ. Lúc cháu đi xe về thì thấy bị sưng đỏ.”
Bác sĩ tiếp tục hỏi một số chuyện, hơn phân nửa câu hỏi đều là hôm nay có ăn uống gì linh tinh không. Hồ Loạn đoán chắc là do đồ trang điểm sáng nay nên nói thật ra.
“Đàn ông con trai mà dùng đồ trang điểm?” Bác sĩ nhìn cậu từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá người thanh niên trước mặt mình. Bộ dáng có phải thuộc tuýp ẻo lả đâu nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-do-anh-de/3172157/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.