Có bao giờ bạn tỉnh dậy và chợt nhận ra mình ghét tất cả mọi thứ xung quanh không?
Tôi thì có đấy.
Cái cảm giác ghét mọi thứ - tôi không thích nó chút nào. Đã rất nhiều lần tôi tự trách mình, tại sao lại đối xử với mọi người như vậy.
Đối xử như thế nào á ?
Tôi hay nổi nóng với em họ của tôi, chúng sang chơi nhà tôi vào mỗi dịp cuối tuần nhưng thề rằng tôi không hề ghét chúng. Không hiểu sao, thi thoảng tôi lại quát chúng, lớn tiếng và rất khó chịu vì chúng quấy rầy tôi. Nói là quấy rầy, thật ra chúng chỉ nghịch lung tung và sờ sẫm đồ đạc của tôi thôi . Nhưng.... Sau đó vài giờ tôi ngẫm lại chính mình và lại phát hiện ra khuyết điểm xấu lần thứ n của tôi.
Tôi còn nhớ một câu nói : Sống làm sao mà không phải hối hận khi nghĩ về nhưng chuyện đã qua.
" Này cháu định nhìn lên trời đến bao giờ nữa ?"
Tôi quay sang nhìn ông già ăn mặc rách rưới . Ông ta đang ngồi trên một chiếc chiếu cũ nát , bóc vải từ tốn rồi bỏ vào miệng nhai. Chưa đầy hai giây sau ông ta lại bỏ một trái nữa vào miệng và tiếp tục hành động đó cho đến khi chùm vải chỉ còn lại vài cọng xơ xác.
Tôi gác tay lên trán, mắt nhắm vào rồi lại mở ra nhìn lên bầu trời cao vời vợi . Mây trắng kết thành từng đám bồng bềnh như những cây kẹo bông. Thậm chí tôi còn có thể thấy rõ sự dịch chuyển của chúng.
" Tôi đang chết ."
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-trai-dat-sau-tham-trong-tim/69474/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.