Bạch Hàn Vĩ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Mùi hương xa lạ làm cậu biết được rằng, nơi đây không có Tề Lăng của cậu. Sau khi nhận thức ra điều đó, cậu hoảng sợ bật ngồi dậy, loay hoay tìm xuống giường. Đương lúc chân đã chạm tới sàn, sau lưng liền vang lên giọng nói
"Đừng để chân không mà xuống sàn. Em sẽ bị cảm lạnh. Đến đây nào". Cố Vãn Thâm vươn tay kéo Hàn Vĩ lại phía mình, ôm ghì vào lòng "Em muốn ăn gì? Tôi vì em mà biết nấu được rất nhiều món đó"
Bạch Hàn Vĩ hoảng sợ, dùng tay đẩy Cố Vãn Thâm ra, thậm chí còn gấp đến mức tay đánh loạn xạ vào người anh.
"Hàn Vĩ, tôi đang kiềm chế không làm em đau. Em ngoan một chút, nhé?"
Nói xong liền đè Hàn Vĩ ra giường hôn lên môi. Lại sợ cậu sẽ kích động như hôm qua, nụ hôn chỉ dừng lại cái phớt môi nhè nhẹ.
Vãn Thâm đứng dậy khỏi giường. Khom lưng bế Hàn Vĩ lên, bước vào nhà vệ sinh. Đã được chuẩn bị trước, nhà vệ sinh có một chiếc ghế thật cao đặt trước bồn rửa mặt. Đặt Hàn Vĩ lên, Vãn Thâm bắt đầu hầu cậu đánh răng rửa mặt. Bôi sữa rửa mặt ra tay, Vãn Thâm nhẹ giọng nhắc nhở: "Bảo bối, em nhắm mắt lại đi".
Hàn Vĩ máy móc nhắm đôi mắt vốn không còn thấy đường lại. Ngoan ngoãn để Vãn Thâm rửa mặt giúp.
Xong xuôi, Vãn Thâm bế Hàn Vĩ xuống nhà bếp. Giữa phòng bếp được đặt một chiếc ghế đặc chế. Ghế tương đối cao, người ngồi vào sẽ không tự đứng lên được.
"Ngoan nhé bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650448/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.