“ Thưa chủ tịch tôi vừa nhận được tin , tiểu thư đang ở bệnh viện ạ ” .
“ Cô ta làm sao ? ” .
“ Sốt cao ạ ” .
“ Xem ra vẫn chưa chết được ” .
“ Lớp học vẽ đã mua được rồi ạ ” .
“ Tốt lắm ” .
“ Thưa chủ tịch tiểu thư đang toà nhà ngay con phố đối diện chỗ làm ạ ” .
Anh gật đầu một cái Dương Thừa Tuấn lặp tức hiểu ý đi ra ngoài . Anh cầm hộp thuốc đi lại gần cửa sổ đẩy nhẹ ra vừa mưa xong trên tấm kính còn động lại những giọt nước một màn sương mờ phủ phía trước anh châm điếu thuốc ngồi trên bệ cửa số rít từng hơi .
Anh nhớ lại từng câu nói của cô lúc chiều , những câu nói khiến cho anh vô cùng khó chịu , anh ghét cô ta như vậy nhưng vì sao những câu đó từ miệng cô nói ra nó lại khiến anh như muốn phát điên đến vậy chứ . Anh vẫn không thể hiểu được .
“ Nếu đã như vậy thì để xem tôi dày vò cô thế nào ” anh hừ lại một cái rồi ném điếu thuốc còn dở kia xuống cái gạt tàn thuốc bên cạnh .
Hôm sau cô mơ màng tỉnh dậy , bàn tay phải của cô tê mất rồi là do cả đêm qua Trân Trân nắm tay cô chặt hết mức có thể , cô nhìn Trân Trân rồi nhẹ nhàng xoay người qua vén mái tóc đang che phủ gương mặt bầu bĩnh kia rồi vuốt ve gương mặt bầu bĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-dau-don/3058184/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.