Chiều hôm đó sau khi tan làm đang trên đường về anh nhận được điện thoại từ Bắc Lục sau cuộc gọi anh không về nhà mà trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện vì biết cô đã tỉnh .
Anh đến nhưng không bước vào liền mà đứng ở phía ngoài nhìn cô một lúc Bắc Lục thấy anh đến cũng liền mỉm cười đi lại .
“ Đến nhanh như vậy sao , quả là Nguyễn thiếu không để người mình chịu thiệt ” .
“ Cô ta như thế nào rồi ” .
“ Vẫn còn rất yếu , tỉnh lại sau một giấc mộng dài như vậy xem ra ý chí sống của cô ấy cũng không tệ ” .
Bắc Lục vừa dứt lời anh liền mở cửa đi vào thấy anh như vậy Bắc Lục cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi tiếp bước theo sau .
Nghe tiếng động cô quay qua nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc cô vẫn không chút biểu cảm gì cho đến khi cả hai lại gần cô mới chậm rãi mở miệng : “ Không biết tiên sinh đến đây là có việc gì thế ? Lẽ nào vẫn còn khách cần tôi đi tiếp sao ? ” .
Nghe cô nói vẻ mặt điềm tĩnh lúc nảy của anh đột nhiên trở nên sắc lạnh hơn nhưng vẫn không nói gì hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau Bắc Lục thấy vậy đành phải tự mình phá vỡ cục diện này .
“ Tuyết Vy cơ thể cô thế nào đã đỡ hơn chưa ? ” .
“ Cảm ơn anh tôi ổn hơn rất nhiều ” .
Lê Minh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-dau-don/3058147/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.