Cô ngồi xuống nhưng anh vẫn không buông tay cô ra lúc này anh thấy hai dòng nước mắt cô từ từ lăn xuống anh mới tư từ buông tay cô ra .
“ Dừng lại được rồi , trở về đi ” anh cất giọng nhàn nhạt mà nói .
“ Rốt cuộc anh đã vứt nó ở đâu ” cô ngước mắt lên nhìn anh : “ Xem như tôi cầu xin anh , anh trả lại cho tôi đi được không ” cô với tới nắm lấy góc áo của anh nửa ngồi nửa quỳ cầu xin một cách khẩn thiết .
Không nghe được câu trả lời từ anh cô hai tay vội lâu đi hai dòng nước mắt lấy hết chút sức lực còn lại đứng dậy tiếp tục bước tới bãi rác nhưng chưa đi được nửa bước liền bị một lực tay kéo giựt lại sau đó vác cô trên vai mặc kệ cô vùng vẫy anh vẫn xiết chặt cô trên vai . Đến trước cửa phòng bệnh anh nhìn Dương Thừa Tuấn .
“ Gọi Bắc Lục tới đây , gọi cô gái trước đây hay đi cùng cô ta tới đi ” .
“ Vâng ” .
Mở cửa phòng đi vào ném cô lên giường anh bộc phát sự tức giận nảy giờ ra : “ Cô phát điên cái gì chứ , HẢ , chỉ là một chiếc đồng hồ đến bản thân cũng không muốn để tâm sao , sao hả vết sẹo đó nhắc nhở cô không được quên cô ấy sao , sợ cô ấy đeo bám cô cả đời à ” .
Cô lấy tay lâu đi hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-dau-don/3058145/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.