Vừa nghe đến ba chữ yến thưởng mai này, trong lòng Trang Như Mộng đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Nàng kiếp trước vì yến thưởng mai này, mà trên trán có một vết sẹo lớn gần nửa đồng tiền, vì muốn che kín vết sẹo này mà về sau nàng chưa hề vén tóc trên trán lên. Dù bởi vì khi đó tính tình mình ngang ngược, luôn biểu hiện trước sau như một không thèm để ý đến bề ngoài vết sẹo này, thế nhưng lệnh ái (từ gọi dùng cho con gái) nữ nhi nhà nào lại không quan tâm tới điều này. Nếu không phải do trên trán nàng có vết sẹo, thì sau khi cập kê cũng sẽ không có ít người đến cầu hôn. Nếu không phải như vậy, thì nàng cũng không rơi sâu vào cái bẫy dịu dàng của Lý Duệ Khiêm. Phụ thân cũng sẽ không bởi vì đó, mà đồng ý gả nàng cho một Thám Hoa Lang nghèo kiết hủ lậu như Lý Duệ Khiêm. Nghĩ tới đây Trang Như Mộng nhìn thấy đường muội cười như mới cưới, lại càng thêm khó có thể nảy sinh hảo cảm. Nhìn vẻ mặt này của Tam muội muội, nàng thật sự không tin vết sẹo ở kiếp trước của mình là một chuyện ngoài ý muốn. Nhớ kiếp trước ngày tổ chức yến thưởng mai này không phải là hôm nay, xem ra dộng tác gần đây của chính mình đã khiến cho Tam Phòng không nén được tức giận rồi. Trong lòng suy nghĩ đến những chuyện này, nhưng trên mặt Trang Như Mộng vẫn vui vẻ nói với Trang Như Ngọc: “Thật sự là quá tốt, hôm kia ta nghe thấy bọn nha hoàn nói là mai hồng ở Mai viên đã nở cho nên sớm đã muốn đi tới xem một chút.” Đến Mai viên Trang Như Mộng nhìn thấy một nửa đình nghỉ mát mới được xây dựng, nàng nghi ngờ nói, “Tam muội muội, vì sao đình này mới chỉ xây một nửa?” Trang Như Ngọc nhìn theo ánh mắt của Đường tỷ, ánh mắt có chút rời rạc nói,“Có lẽ là nhóm thợ thủ công còn chưa xây xong, mà Tứ muội muội lại muốn mời tỷ muội chúng ta tới thưởng mai, cũng vì sợ ầm ĩ đến chúng ta cho nên mới tạm thời đình công.” Cảm thấy Trang Như Mộng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, Trang Như Ngọc vội vàng lôi kéo nàng nói, “Đường tỷ chúng ta mau đi vào thôi, đừng để cho Tứ muội muội phải chờ lâu.” Trang Như Mộng cười nói một tiếng tốt, rồi đi tiếp với nàng vào bên trong, mới vừa đi vào mấy bước thì Tứ cô nương, Ngũ cô nương hay tin đi ra cười nghênh đón. Nhìn hai nữ đồng đi tới đối diện, Trang Như Mộng lặng lẽ bắt đầu đánh giá. Tứ cô nương trước mắt trang (nhã) như lan, hiện nay mười tuổi năm tháng, chỉ thấy nàng vận một thân cẩm y thêu (hoa) văn mây bách hoa điệp (các loại hoa bướm) bay, trên búi tóc còn cắm một trâm san hô Thất Bảo tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất xinh đẹp động lòng người. Từ khi được sinh ra đến nay Tứ cô nương đều khiến người ta cảm thấy nàng rất nhỏ bé tinh xảo, hiện giờ tuy mùa đông khắc nghiệt nhưng một thân y phục mùa đông mặc lên người nàng, cũng khiến cho người nhìn cảm thấy linh hoạt kỳ ảo. Ngũ cô nương ở một bên Trang Như Nguyệt, hiện nay chỉ mới tám tuổi mười một tháng. Nàng vận lụa mềm nhẹ màu bạc váy bách hợp (các loại hoa),trên đầu chỉ búi hai đoá hoa sen nhỏ, thân là dòng nữ chính chi thứ hai trái lại trên đầu nàng không cắm bất cứ vật trang sức quý giá nào, chỉ dùng các chuỗi ngọc châu dễ thương quấn trên cổ trước ngực. Gương mặt trái xoan tròn trịa, trong hai con người đen như mực lại lóe lên tia sáng nghịch ngợm. Lúc này nàng đang nhếch miệng cười một tiếng với Trang Như Mộng, vừa vặn để lộ lúm đồng tiền trên mặt nhìn hết sức đòi vui. Nhìn thấy nữ oa cười đến vui mừng với mình, trong lòng Trang Như Mộng đã thích. Nàng đưa tay lôi kéo nữ oa đến gần mình tán dương thật lòng, “Ngũ muội muội người làm chuỗi ngọc này cho ngươi thật là đẹp mắt.” Được đường tỷ khen thưởng Trang Như Nguyệt cười hắc hắc, rất tự đắc nói: “Đại tỷ tỷ có mắt thật tốt, chuỗi ngọc này là mẫu thân tự mình làm cho ta đó.” Nhìn vẻ mặt tự hào của tiểu nha đầu này, Trang Như Mộng phối hợp hâm mộ nói, “Muội muội thật là hạnh phúc, ngày khác ta cũng muốn mặt dày xin Nhị thẩm làm cho ta một chuỗi mới được.” Nghe thấy lời này trong lòng Trang Như Nguyệt không khỏi nghi ngờ. Thường ngày vị đường tỷ này vô cùng ngạo mạn, mặc dù không cố ý ra vẻ nhìn chướng mắt chi thứ hai các nàng, nhưng cũng không có thân mật nói chuyện nhiều với nàng như vậy. Trang Như Nguyệt ngẩng đầu âm thầm quan sát vị đường tỷ này, chỉ thấy nàng mặc váy dài màu xanh lam thêu hoa cỏ màu xanh lá rải rác, trên người khoác áo choàng mỏng lụa xanh lam. Bông tuyết rơi xuống xung quanh, càng làm nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của người trước mắt. Mắt hạnh đẹp, mày liễu cong cong. Tựa như gì đó, đúng rồi chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành theo lời đám nha hoàn trong phòng nàng đã nói. Chỉ là nàng không giống với mấy tỷ muội khác, trên mặt vị đường tỷ này vẫn còn múp míp rõ ràng. Nhưng vẻ múp míp của hài nhi này lại hoàn toàn không làm mất đi sự duyên dáng, trái lại còn khiến cho người nhìn càng muốn thêm thân cận. Trang Như Nguyệt đột nhiên ngây ngốc, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào vị đường tỷ. Mà Trang Như Mộng trái lại, bị một tiểu cô nương nhìn chăm chú như vậy có chút ngượng ngùng. Nàng đưa tay quơ quơ ở trước mắt tiểu nha đầu, “Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nhìn ta chằm chằm cái gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta dính bẩn sao?” Nói xong, Trang Như Mộng đưa tay sờ sờ mặt của mình dường như muốn xác nhận một lần. Tỉnh hồn lại, Trang Như Nguyệt quỷ thần xui khiến nói: “Đại tỷ tỷ ngươi thật là xinh đẹp.” Trang Như Mộng đang vuốt mặt mình, lại nhất thời đỏ mặt. Sau khi phản ứng lại nàng ngắt lấy cái mũi xinh đẹp tinh xảo của Trang Như Nguyệt, “Nha đầu này, còn dám trêu ghẹo đại tỷ tỷ ta.” Trang Như Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, nghi hoặc nói, “Nói thật cũng có lỗi sao?” Bên này lúc Trang Như Mộng và tiểu nha đầu trêu chọc nhau, Trang Như Lan cũng ở đó quan sát Trang Như Ngọc. Hôm nay Trang Như Ngọc, vận y phục thêu hoa màu hồng, trân châu được đính trên váy lụa trắng như giọt nước rơi xuống Hồ Châu. Một đầu đen nhánh, dùng trân châu trâm Bát Bảo lung linh kéo dài rủ xuống nơi thắt lưng, đuôi mắt hơi xếch lên toát ra chút quyến rũ, trên cổ tay đeo một chuỗi trân châu san hô càng làm cho làn da thêm trắng nõn. Lúc này trên miệng nàng cũng đang nở một nụ cười nhìn mình. Trang Như Lan nhìn chuỗi trân châu san hô này, mà trong lòng không khỏi có chút chua xót. Dáng dấp nàng cũng không thua kém gì so với Tam cô nương, chỉ vì chi thứ hai bọn nàng là thứ xuất, mà nàng Trang Như Lan lại là thứ xuất của chi thứ xuất, dù mẹ cả đối với nàng cũng coi như là tốt, nhưng Trang Như Lan nàng luôn không có nhiều hoa phục, trang sức như các cô nương khác. Cố tình là Tam cô nương, còn thích ở trước mặt mình khoe khoang. Hôm nay yến thưởng mai naỳ, Trang Như Lan đã lấy những hoa phục và đồ trang sức tốt nhất của mình ra. Mới vừa thấy ngũ muội muội mặc không bằng mình trong lòng nàng vẫn đang âm thầm hả hê. Nhưng bây giờ khi vừa so sánh với Tam cô nương, thì chính một thân này của nàng vẫn tầm thường như cũ. Trong lòng nghĩ như vậy, lời nói ra cũng có chút mùi vị thay đổi, “Tam tỷ tỷ thật đúng là phô trương lớn, để ta và Ngũ muội muội ở Mai viên đợi lâu như vậy mới tới.” Phải nói trong ngày thường mặc dù trước mặt Trang Như Ngọc rất được lão thái thái sủng ái, nhưng rốt cuộc vẫn kém tôn quý hơn trước mặt trưởng nữ Trang phủ Trang Như Mộng, cho nên thường ngày nàng chỉ thích khoe khoang ở trước mặt Tứ muội muội nhỏ hơn mình không được bao nhiêu, ánh mắt quan sát mới vừa rồi của Trang Như Lan đã khiến cho Trang Như Ngọc rất là hưởng thụ. Ngay cả khi nghe Trang Như Lan nói những lời này, trên mặt Trang Như Ngọc vẫn là một mảnh vui vẻ. Sờ sờ chuỗi hạt trân châu san hô mới đeo, giọng điệu Trang Như Ngọc nhanh nhẹn nói: “Đã khiến bọn muội muội chờ lâu là ta không phải, nếu tỷ muội chúng ta đã tới rồi vậy thì chúng ta đi dạo quanh Mai viên này một chút đi.” Nghe lời này, Trang Như Lan cũng không tiện nói thêm cái gì nữa chỉ miễn cưỡng nói phải Dặm mai hồng đang nở rộ trong Mai viên, Trang Như Mộng bước chậm ở trên đường mòn, nhìn theo bông tuyết nhảy múa trên cánh hoa màu hồng không khỏi lộ ra nụ cười. Khắp rừng mai đều quanh quẩn một mùi thơm ngát thanh nhã, cách đường mòn không xa còn có một dòng suối nhỏ ở giữa, những cánh hoa màu hồng bay múa nhẹ rơi trên mặt suối trong suốt, cuối cùng theo dòng suối dần dần trôi khỏi tầm mắt của Trang Như Mộng. Nhìn cảnh đẹp như vậy Trang Như Nguyệt ở một bên chớp mắt nói: “Đại tỷ tỷ, cảnh trí (cảnh vật được bố trí) này thật là xinh đẹp.” Trang Như Mộng hít sâu một hơi, nhìn Trang Như Nguyệt nghiêm túc nói, “Ta thấy Tiểu Nguyệt Nhi chúng ta trái lại còn đẹp mắt hơn so với cảnh trí này.” Nói xong nàng liền bật cười ha hả. Lúc này, trong Mai viên đột nhiên có một nha hoàn lạ mặt đi tới. Thừa dịp Trang Như Mộng trả lời câu hỏi của Trang Như Nguyệt, nha hoàn này kề sát lỗ tai nói nhỏ với Linh Tê, “Linh Tê cô nương, phu nhân bảo ngươi đi qua đó một chuyến.” Linh Tê liếc mắt nhìn đại cô nương đang thưởng mai, xoay người dặn dò với Diệu Trúc, Diệu Tuyết ở một bên mấy câu rồi đi với nha hoàn này ra khỏi Mai viên. Mà lúc này Trang Như Ngọc thấy vị Đường tỷ này, đột nhiên trò chuyện vui vẻ với nữ chính chi thứ hai như vậy, lại từ trong lòng nhớ tới chuyện đã sớm an bài tốt, liền ném Trang Như Lan ở bên cạnh đi mấy bước tới gần, “Đại tỷ tỷ ngươi và Ngũ muội muội đang nói chuyện gì vậy?” Nghe lời này Trang Như Nguyệt len lén cong môi, rồi ngẩng đầu cười ngọt ngào với Trang Như Ngọc, “Tam tỷ tỷ, mới vừa rồi đại tỷ tỷ đã khi dễ ta ngươi phải thay ta ra mặt.” Trang Như Ngọc nhìn qua xem lại đứng giữa hai người, “Quỷ tinh linh, nói đại tỷ tỷ khi dễ ngươi ta mới không tin.” Nói xong nàng nói với Trang Như Mộng: “Đại tỷ tỷ ta mới vừa nhìn thấy có một nơi mai hồng mở cực lỳ tốt, nếu có thể tách mấy cành xuống đưa đến trong nhà đại bá mẫu nghĩ đến chắc hẳn đại bá mẫu sẽ rất vui vẻ.” Nghe lời nói giống với kiếp trước, trong lòng Trang Như Mộng cười lạnh một tiếng. Tam phòng đoán chừng nàng vì mẫu thân, nhất định sẽ nghe lời này mà đi tách mấy cành mai hồng. Khi đó mình bởi vì chuyện tách cành mai hồng này, mà sau khi mẫu thân biết được lại vô cùng tự trách cũng vì Trang Như Mộng mà lau không biết bao nhiêu lệ. Sau khi mẫu thân bị mắc bệnh hậu sản thân thể vô cùng suy yếu, chuyện này cũng không thoát liên quan, mà chức quản gia quyền hành của tam phòng cũng từ tạm trông coi trở thành toàn quyền trông coi. Nghĩ tới những chuyện này, Trang Như Mộng dùng tay phải bắt lấy mấy đoá mai hồng đang rơi xuống cũng không thèm nhìn Trang Như Ngọc. Mà Trang Như Ngọc lại bị phản ứng này của nàng khiến sửng sốt. Trong lòng nghi ngờ nói, theo lời đồn trưởng nữ Trang phủ cực kỳ hiếu thuận, thế nào sau khi nghe lời này lại không có phản ứng. Nàng không cam lòng mở miệng lần nữa, “Ta nhớ đại bá mẫu rất thích hồng mai, chỉ là hôm nay đại bá mẫu không thể thấy cảnh đẹp đến bực này ở giữa tháng nghĩ đến thật là tiếc nuối.” Nhìn dáng vẻ ra sức của nữ đồng ở trước mắt, Trang Như Mộng cảm thấy rất buồn cười, tam phòng muốn kế một mũi tên hạ hai con chim này trái lại sắp xếp rất tốt. Nàng hơi cong môi một cái, “Tam muội muội suy nghĩ vì mẫu thân cũng khiến cho ta không đất dung thân rồi.” “Đại tỷ tỷ nói gì vậy, Ngọc nhi nơi nào sánh kịp với đại tỷ tỷ, trong phủ chúng ta ai không biết đại tỷ tỷ là người cực kỳ hiếu thuận.” “Tốt lắm, muội muội tốt của ta. Mau dẫn ta đi xem một chút nơi nào mai hồng nở tốt như vậy, lại khiến cho tam muội muội kén chọn của ta lại khen ngợi như thế.” Thấy mục đích đạt được trong lòng Trang Như Ngọc vui mừng, nàng đưa tay nắm lấy tay của Trang Như Mộng đi tới một chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]