Phù Tô một mực vẫn luôn huyễn tưởng mình một ngày nào đó có thể trở thành một nhân vật quan trọng, ấy vậy mà khi ngày đó thực sự tới thì hắn ngược lại có chút không biết phải làm sao.
Hắn vốn luôn nghĩ mình giống như cái bánh màn thầu nguội ngắt trong trù phòng phủ tướng quân tối hôm qua vậy, thích thì ăn, ngại cứng thì ném, nói chung là có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại, chỉ trong thời gian chưa đến một canh giờ Phù Tô đột nhiên thấy mình đã từ bánh màn thầu nguội biến thành bánh bao thịt, lại còn là bánh bao thịt mới ra lò.
Tuy rằng người cướp bánh bao ai nấy đều có tư tâm.
Đối với Vương Ly, Phù Tô không cảm thấy người này theo mình là vì có mục đích bất lương gì, nhưng với Tử Phúc thì hắn không nghĩ như vậy: “Hỏi một câu, ngươi vì cái gì lại muốn ta mang theo ngươi đi?”
Như sớm đã biết Phù Tô sẽ hỏi như vậy, Từ Phúc cười cười nói: “Bởi vì thần biết y thuật, tiền phương có chiến tranh tất sẽ cần đại phu, thần chỉ muốn ra đó kiếm chút tiền lời mà thôi.”
“Ngươi nghĩ…ta sẽ tin lời ba xạo này của ngươi?” Phù Tô rất trực tiếp hỏi.
“Sẽ không.” Đối phương hỏi trực tiếp Từ Phúc cũng trả lời rất trực tiếp.
Vậy ngươi còn nói nhảm lảm gì!
Phỉ nhổ liếc nhìn bộ dạng nhàn nhã thong thả của Từ Phúc, bất quá Phù Tô thật sự cũng nghĩ lần này xuất môn nên mang theo một đại phu bên người, y thuật của Từ Phúc xác thực cũng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581721/chuong-97.html