Một đội kỵ binh chạy như bay, lưu lại vô số bụi cuốn mịt mờ…
Một đội bộ binh bước tiến chỉnh tề đạp qua, lần thứ hai vung lên bụi mù nhộn nhạo…
Tận sau cùng của hai đội ngũ đó, một chiếc xe ngựa che chắn nghiêm kín không người điều khiển nhàn nhã rong chơi theo ở phía sau, tấm ván làm bệ ngồi thỉnh thoảng lại nhún nhảy nhún nhảy rồi lại nhún nhảy.
“Được chưa? Không được thì đổi người!”
“Chờ.. .chờ.. .chờ một chút..”
“Ngươi làm suốt một đường, đã sắp đến nơi rồi!”
“Chờ một chút, đừng thúc giục! A.. .Ngươi đừng động..”
Doanh Chính nhìn Phù Tô cưỡi trên người mình dễ đã nửa ngày trợn trắng mắt một cái, thực sự không thể tin lời người này nói. Thậm chí còn muốn hoài nghi hắn đến tột cùng có thể làm hay không, kẹt giữa nửa vời như vậy thật đúng là làm người ta khó chịu.
Vươn tay lên cái mông trơn trụi trắng nõn nộn nộn của Phù Tô nhéo một chút, một cái xoay người đè Phù Tô xuống dưới lấy tay búng búng ‘củ cà rốt’ ủ rũ cúi đầu không có tinh thần kia: “Không làm được cứ việc nói thẳng đừng lãng phí thời gian, ngươi chẳng lẽ không biết vi phụ thế nhưng phải mất sức rất lớn mới có thể để cho bọn họ không tới gần, chỉ được bảo hộ từ xa sao?” Lại cắn cái mũi nhỏ hồng hồng của Phù Tô một ngụm.
Thiết, phí sức đến cỡ nào? Còn không phải môi trên môi dưới đụng một cái nói ra lời sao?
Phù Tô cố sức nỗ lực xì ra nước mũi muốn ghê tởm chết Doanh Chính cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ca/1581694/chuong-70.html