Nghe Tả Đăng Phong nói, vẻ mặt Vu Tâm Ngữ lập tức biến thành cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn
“Tôi thật rất muốn nhìn khuông mặt của cô” Tả Đăng Phong hắc hắc cười nói.
Tả Đăng Phong nói xong, mắt Vu Tâm Ngữ trợn tròn, biểu lộ vẻ nghiêm nghị, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.
“Không rửa thì thôi vậy, đi, tôi dẫn cô đi săn.” Tả Đăng Phong bị nàng nhìn chăm chú liền có chút sợ hãi, quay đầu tránh ánh mắt của nàng.
“Nhìn mặt của tôi, anh phải cưới tôi” Vu Tâm Ngữ nói xong liền xoay người đi lên đạo quan.
Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người. Tuy rằng trước đó hắn cũng đã đoán được Vu Tâm Ngữ không phải bị câm, thế nhưng không nghĩ ra, nàng đột nhiên mở miệng nói mà không có dấu hiệu nào báo trước nào.
Giọng Vu Tâm Ngữ không phải là của dân bản địa, mà là giọng có mang âm điệu uyển chuyển mặc dù không thánh thót nhưng cực kỳ dễ nghe. Lúc này Tả Đăng Phong nghĩ rằng: mười năm nay nàng đã chưa từng nói chuyện, vì sao vừa mở miệng lại có thể nói lưu loát đến thế, còn làm cho hắn cảm thấy rất êm tai, không cao không thấp, không nặng không nhẹ, nhìn như không hề có điểm nổi bật nào nhưng cũng không tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào.
Nghĩ xong những điều này Tả Đăng Phong mới nhớ tới nội dung chuyện Vu Tâm Ngữ nói ra… lúc này hắn mới từ trong ngạc nhiên mà tỉnh lại, căn cứ vào vẻ mặt ngưng trọng và ngữ khí nghiêm túc của Vu Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/85831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.