“Nhớ mang theo súng nha!” Tả Đăng Phong vội hô lớn. 
Cũng không biết Bàn Đại Hải có nghe thấy hay không, nhưng không quay đầu lại cũng không ừ hử gì. Nhìn theo Bàn Đại Hải chạy đi, Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, người này thực là mê tín, có lẽ sẽ cố tìm một thanh kiếm gỗ tới đây cho mình thật. 
Nhìn theo Bàn Đại Hải tới khi xuống tới chân núi, Tả Đăng Phong mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại, thấy Vu Tâm Ngữ đang đứng trước cửa phòng mình nhìn hắn. 
“Cô cũng nghe được, những gì trước đây tôi nói với cô đều là sự thật.” Tả Đăng Phong tới trước mặt Vu Tâm Ngữ, đưa túi bánh bao cho cô. Hồi nãy hắn với Bàn Đại Hải nói chuyện với nhau rất to, chắc chắn Vu Tâm Ngữ nghe thấy, nên có thể chứng minh lý do Tả Đăng Phong tới đạo quan và không thể rời đi. 
Vu Tâm Ngữ nhìn thấy bịch bánh bao, vội đẩy trả cho Tả Đăng Phong. 
“Cô không khỏe, cô ăn đi.” Tả Đăng Phong không nhận lại bánh bao, xoay người đi ra khỏi đạo quan. Trên thực tế, Tả Đăng Phong dù làm cho nhà nước, nhưng chẳng mấy khi được ăn bánh bao, thường chỉ ăn bánh ngô mà thôi, nếu không Bàn Đại Hải cũng sẽ không cố ý mang bánh bao tới cho hắn. Nhưng hắn lại đưa hết cho Vu Tâm Ngữ, hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại làm vậy, từ sau khi chôn thi cốt, Tả Đăng Phong luôn tự hỏi mình tại sao, và câu trả lời rất đơn giản, vì Vu Tâm Ngữ là phái nữ, mà mấy ngày nay lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao/85830/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.