Phương Kình thật sự không dám tin chuyện tốt thế nàylại đến nhà hắn. Thiên hạ đệ nhất dụng độc Độc Nương Tử trong truyềnthuyết cư nhiên không mời mà tới, đồng ý vô điều kiện chữa thương giúp PhươngChấn Hiên, còn tự mình mang đến bao nhiêu dược liệu trân quý, cả thế gian trânphẩm là hạt tuyết ngàn năm cũng dâng tặng vô điều kiện. Để tiện cho việc nghiêncứu, thậm chí còn mua luôn một hiệu thuốc, toàn tâm chế dược. Thiên hạ đệ nhất dịch dung thuật Thiên Diên Tu La đangmang thai cũng chạy tới Phương gia xem xét khuôn mặt của nhi tử, còn phát thệnói sẽ đem khuôn mặt khiến người ta phạm tội của hắn trước đây trở về. ThiênDiện Tu La không hiểu y thuật, thế nhưng muốn xóa đi vết tích trên mặt tuyệtđối không thành vấn đề. Mặc kệ Độc Nương Tử có thể chữa lành vết thương trênmặt hay không, nàng cũng có thể trước tiên che nó lại. Đường đường là võ lâm đệnhị mỹ nam, trên mặt có bất kì vết tích gì cũng không phải chuyện tốt. Thiên Cơ các chủ tự mình xuất sơn bái phỏng, còn hứahẹn Thiên Cơ các sẽ cống hiến sức lực vì Vạn Kiếm Sơn Trang mười năm, không lấyxu nào. Võ công thâm sâu khó lường thiên hạ đệ nhất sát thủ,tự nguyện toàn lực chữa thương cho nhi tử, còn tặng thêm hai phần công lực.Đương nhiên, Thiên Cơ các chủ cũng cho nhi tử hắn hai phần công lực. Bốn vị “kỳ nhân” đã thoái ẩn giang hồ đều vô điềukiện, toàn lực giúp đỡ nhi tử hắn, hắn có phải mỗi ngày đều nên thắp hương haykhông. “Quân phu nhân, nội lực của tiểu nhi đã hoàn toàn hồiphục?” Phương Kình nghi hoặc hỏi lại một lần nữa. Thủy Tịch Linh vẫn như trước ở lại dược phòng liên tụckiểm tra dược liệu, lúc nào cũng vừa ngửi vừa nếm, lạnh nhạt đáp lại: “Khôngchỉ hồi phục, hơn nữa công lực còn gia tăng.” May mà lúc đầu hắn ra tay khôngnặng, lại được Thủy Tịch Linh hết lòng chữa trị nên hoàn toàn hồi phục, lại cònđược nhận không công công lực của Quân Tùy Phong và Lãnh Tuyệt Cuồng. “Ách, nếu đã hồi phục, tại sao còn phải uống thuốc?”Hắn biết nhi tử đã hoàn toàn hồi phục, nội thương đã chữa khỏi hoàn toàn, tạisao còn cần uống thuốc? Thủy Tịch Linh vẫn như trước lạnh lùng, “Nhân tiệnluyện cho hắn thành bắc độc bất xâm, toàn thân đả thông kinh mạch.” Phương ChấnHiên vì đại tỷ hi sinh quá lớn, để ngăn cản nữ nhân ngu ngốc kia lấy thân trảnợ, nàng làm muội muội đành phải nỗ lực thêm một chút. “Sao sao sao?” Bắc độc bất xâm? Đả thông toàn thânkinh mạch, nếu như vậy, nhi tử không phải trở thành tuyệt thế cao thủ, thiên hạđệ nhất? “Đại tỷ ta nợ hắn.” Thủy Tịch Linh đột nhiên ngẩngđầu, trong mắt hiện ra hàn ý, “Đại tỷ ta nợ hắn, cũng đã trả rồi, ta không hivọng có người bức đại tỷ làm chuyện tỷ ấy không muốn làm.” Ngay khi biết đại tỷngốc kia đồng ý lấy thân báo đáp gả cho Phương Chấn Hiên, bọn họ bốn người đềumuốn tức chết. Sau cùng đành thỏa hiệp với Phương gia, bọn họ chữa khỏi choPhương Chấn Hiên, khôi phục võ công cùng dung mạo cho hắn, chỉ có duy nhất mộtđiều kiện là không được lấy Bạch Mạn Điệp. Phương Chấn Hiên lập tức đáp ứng,hắn đưa ra hôn sự này chỉ muốn bức Bạch Mạn Điệp rời đi, không muốn nàng vì áynáy mà lưu lại, ai ngờ nữ nhân ngốc nghếch kia lại thật sự đồng ý. Hắn biếtBạch Mạn Điệp vĩnh viễn không có khả năng yêu hắn, không muốn ích kỷ giam giữnàng cả đời, hắn sẽ không để nàng tự ủy khuất bản thân mình, chuyện của haingười sớm muộn cũng phải giải thích rõ ràng. Điều kiện của bọn họ, trái lại đãgiúp hắn giải quyết phiền phức. “Ta hiểu rõ, hiểu rõ.” Nhi tử mất đi thê tử Bạch Ngâmnày, hắn vẫn thấy tiếc. Nếu không phải ngày xưa là hắn hồ đồ, hai người lúc đóđã có thể… Ai… Thủy Tịch Linh vô tình hỏi một câu, “Nghe nói ông đếnVân gia từ hôn rồi.” Phương Kình thở dài một hơi, “Ta đã đến Vân gia từhôn, bất quá không liên can đến Bạch cô nương. Ngày thứ hai sau khi Bạch cônương rời đi, Chấn Hiên nói ta biết hắn bức Bạch cô nương chỉ vì muốn ép Bạchcô nương rời đi. Bạch cô nương không yêu hắn, hắn cũng không lấy Bạch cô nương.Cho dù cô nương ấy nguyện gả, hắn cũng không lấy, hắn không hi vọng Bạch cônương đau khổ. Đến Vân gia từ hôn hoàn toàn vì Chấn Hiên không muốn lấy Vân cônương, trong lòng hắn chỉ có Bạch cô nương, cho dù suốt đời không thể ở bêncạnh Bạch cô nương, hắn vẫn chỉ yêu một mình cô nương ấy. Hắn tự biết bản thânkhông thể cho Vân cô nương hạnh phúc, nên quyết định từ hôn.” “Vân gia đồng ý rồi sao?” Thủy Tịch Linh thốt ra. Nàngkhông bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, thế nhưng thâm tình củaPhương Chấn Hiên đối với Bạch Mạn Điệp đã làm nàng cảm động, nhịn không đượcmới quan tâm hắn. Phương Kình lách đầu, “Ta đã đích thân nói chuyện vớiVân Liệt, huynh ấy không đồng ý chuyện từ hôn. Vân cô nương hiện đang bệnh rấtnặng, sợ rằng không còn bao lâu nữa. Vân huynh muốn Phương gia tạm thời khoanhãy từ hôn, chờ Vân cô nương khỏi bệnh hay là hương tiêu ngọc vẫn rồi tínhtiếp.” Vân Băng Tâm có chứng đau tim, danh y nào cũng thúc thủ vô sách. Mấyngày trước, hắn từng sai nhi tử đi tìm Quỷ Y, chính là vì chữa bệnh cho Vân cônương, đáng tiếc là tìm không được. Nghe ý tứ của Vân Liệt, Vân Băng Tâm cônương sợ rằng… Cho dù là thiên hạ đệ nhất thần y ra tay cũng vô dụng. Hắn thậtsự không đành lòng nhìn một người sắp chết chịu đả kích nên mới kéo dài hôn sựnày. Phương Chấn Hiên nghe nói tình hình của Vân cô nương, cũng chấp nhận gácchuyện từ hôn. Thủy Tịch Linh lạnh lùng hỏi, “Phương Chấn Hiên muốnVân Băng Tâm sống hay chết?” “Ý của phu nhân là…” Nàng thiên hạ y thuật vô song hắnđã được chứng kiến, tuyệt đối có tư cách xưng là thiên hạ đệ nhất, nếu nàng cóthể hỗ trợ, còn sợ không có hi vọng sao. Suy ngẫm hồi lâu, Phương Kình chậm rãi nói, “Để Vân cônương đi đi.” Vân gia vứt bỏ Vân cô nương một mình trong tiểu viện, bình thườngít khi quan tâm. Nghe nói Vân Liệt cùng Vân phu nhân căn bản không thương nàng,nàng ở Vân gia căn bản không có địa vị, bệnh của nàng là tâm bệnh a, hắn thậtsự không đành lòng đến một thiếu nữ như hoa như ngọc tiếp tục chịu dằn vặt. Cólẽ là hắn có chút tư tâm… để hoàn toàn giải trừ hôn sự này. “Còn Đỗ Thanh Sương tính sao?” Dám đả thương đại tỷnàng, thật sự muốn giết chết nữ nhân kia. “Ta đã nói chuyện này với Đỗ huynh, huynh ấy sẽ xửtrí.” Hai nhà lâu nay có giao hảo rất tốt, Đỗ gia nhất định chủ trì công đạocho Phương Chấn Hiên. Thủy Tịch Linh đột nhiên tỏ ra hung tợn, “Không đượctái phạm.” Đại tỷ từng nói qua là không cho phép động đến nữ nhân kia, bằngkhông nàng đã sớm giết sạch cả nhà Đỗ gia rồi. Nếu như Đỗ Thanh Sương còn dámlàm chuyện xấu, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình. Nàng là Độc Nương Tử, không phảithiện nhân. “Ta tin Đỗ huynh nhất định sẽ quản giáo tốt.” Nghe nóicó người đã bị giam lại, ba năm không được xuất đầu lộ diện. Thủy Tịch Linh hừ một tiếng, bắt sang chuyện khác,“Thỉnh ra ngoài cho, ta không thích có người khác đi vào dược phòng, bệnh tìnhcủa Phương đại ca ông có thể yên tâm.” Nghĩ tới tấm lòng Phương Chấn Hiên dànhcho tỷ tỷ, nàng đối với hắn đã rất tôn kính rồi. Hắn đương nhiên yên tâm, chưa đầy một tháng, nội côngnhi tử đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa công lực còn tăng thêm một phần, thân thểso với trước đây tốt hơn rất nhiều. Vết thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất,chỉ còn hai đường nhàn nhạt, không bao lâu nữa, nhi tử có thể hoàn toàn hồiphục. Có một vị thần y như vậy, hắn đương nhiên yên tâm rất nhiều. Họa phúc khôn lường, sao biết không phải phúc a. Phương Kình vừa đi khỏi, Quân Tùy Phong đã bước vào,“Ông ta tới làm gì?” “Ông ta hỏi Phương đại ca đã khỏe rồi, sao lại tiếptục uống thuốc.” Nếu là trước đây, nàng sẽ không giải thích với bất kì ai. “Sao?” Quân Tùy Phong cười tinh quái, “Nàng có nói choông ta biết nàng toàn cho Phương Chấn Hiên dùng thiên hạ kỳ độc?” “Không có.” Nếu muốn bắc độc bất xâm, trước tiên cầnphải trúng kịch độc, “Tại sao ta phải nói?” Nàng cứu hắn một mạng, hắn cư nhiênkhông biết cảm ơn, lại còn tập hợp chính đạo phát lệnh truy nã tam tỷ muộinàng. Nếu không phải nể mặt Phương Chấn Hiên, nàng đã không thèm để ý tới hắn. “Nàng nói xem còn bao lâu nữa?” “Nửa tháng là được. Có chàng cùng nhị tỷ phu giúp đỡ,đả thông kinh mạch cho hắn không phải chuyện khó.” “Nửa tháng.” Quân Tùy Phong vô lực rên rỉ, “Còn phảitrải qua những ngày này thêm nửa tháng, chách ta chán chết a.” “Nhị tỷ phu đâu, bảo huynh ấy bồi chàng.” Thủy TịchLinh đương nhiên hiểu được ý của hắn, nàng cả ngày nhốt mình trong dược phòng,đã lạnh nhạt với hắn. “Bồi nhị tỷ ra ngoài rồi.” Nữ nhân kia, đã có thai cònkhông biết kiềm chế, báo hại Lãnh Tuyệt Cuồng ngày đêm lo lắng, cứ sợ một xáchai mạng. “Chàng có thể tới chỗ khác mà, chỗ nào chàng thích.”Thủy Tịch Linh trong lời nói mang hai ý nghĩa, còn có vị dấm chua. Hắn có thể đi sao, nơi trước đây thích đến nhất chínhlà thanh lâu, nhưng hắn bây giờ đã không còn hứng thú, đã lấy được một đại mỹnhân, còn tới thanh lâu phải chăng là không biết tốt xấu. Quân Tùy Phong phát thệ nói, “Tịch Linh, ta xin thề,từ ngày có nàng, ta đã không tới thanh lâu nữa. Ta thà là buồn chán chết, cũngkhông dám có lỗi với nàng.” Buồn chán chết cùng với ngắm mỹ nhân, so với bị độcchết thật sự tốt hơn rất nhiều. Thủy Tịch Linh bật cười, “Ta chưa nói gì hết.” Là tựhắn “hiểu lầm” thôi. Quân Tùy Phong tựa như một hài tử, nắm lấy y phục nànglàm nũng, “Tin ta đi mà.” “Tin.” “Thật chứ?” “Thật.” Quân Tùy Phong thấy gian kế thực hiện được nên cườigian, “Để thưởng cho ta một lòng một dạ với nàng, hôn một cái.” Nói rồi ôm lấyThủy Tịch Linh, môi dán vào người nàng. Thủy Tịch Linh cười cười đẩy hắn ra, vừa muốn hôn, độtnhiên cửa mở toang một cái. Phỉ Thúy chớp mắt đầy ám muội, “Tam tiểu thư, tam côgia tiếp tục, em cái gì cũng không có thấy.” Quân Tùy Phong hài lòng gật đầu một cái, “Đúng đúng,ta thích kẻ thông minh như vậy.” Thủy Tịch Linh mặt đã đỏ bừng đẩy hắn ra, “Nói bậy.” Phỉ Thúy bỏ lại một tiếng, “Có thể ăn rồi.” Nhân tiệnđóng cửa lại, nhìn đi, nàng đúng là một nha đầu hiểu chuyện mà. Quân Tùy Phong cười cười nhìn Thủy Tịch Linh, tựa nhưác lang nhìn chằm chằm con mồi, Thủy Tịch Linh theo bản năng lùi lại vài bước,Tùy Phong cười gian, một bước tới gần nàng… Lát sau, cả dược phòng truyền ra âm thanh rên rỉ ámmuội đến cực độ. Tiểu Sai nâng cằm ngồi trong tiểu viện, liếc qua dượcphòng đang phát ra âm thanh ám muội kia, “Lại nữa, thật không sao hiểu nổi, tạisao nhị cô gia nhị tiểu thư, tam cô gia tam tiểu thư đều thích làm việc này?” Phỉ Thúy cười cười một cách thần bí, “Không biết cảmgiác như thế nào?” “Chách là rất tốt.” Nếu không sao bọn họ lại thích làmnhư vậy. “Còn đại tiểu thư với đại cô gia? Rất ít khi thấy haingười thân thiết.” Thực tế thời gian các nàng ở cùng với bọn họ rất ít. Tiểu Sai suy đoán, “Tiểu thư quá mạnh bạo, đại cô giatỏ ra bất mãn?” “Không thể nào.” Tiểu thư mạnh bạo, đại cô gia cũngkhông phải kẻ hiền. Tiểu Sai ấu trĩ mút tay, “Kỳ thực ngươi nói xem đại côgia với Phương công tử, ai yêu tiểu thư hơn?” “Hẳn là Phương công tử, hắn vì tiểu thư hi sinh quálớn.” Có thể vì một nữ nhân mà làm chuyện như vậy, có ai không cảm động. “Chách là vậy, đại cô gia dường như chưa làm gì chotiểu thư.” Cho dù có làm, các nàng cũng đâu có biết. “Ngươi nói xem nếu lúc đó là đại cô gia, đại cô gia cólàm vậy không?” “Có.” Nàng nói vô cùng chách chắn. “Tại sao?” Phỉ Thúy muốn hỏi Tiểu Sai xem có phải làcon giun trong bụng đại cô gia không. “Không biết, chỉ là ta nghĩ đại cô gia chách chắn làmvậy. Đại cô gia nhìn thì lãnh khốc, kỳ thực rất tốt với tiểu thư. Nhiều khi vôtình lại toát ra ôn nhu vô hạn. Ta thấy, đại cô gia thích hợp với tiểu thưhơn.” “Còn Phương công tử? Không tốt sao?” “Phương công tử rất tốt, hắn vì tiểu thư hi sinh nhưvậy, lại không muốn quan tâm tiểu thư, không muốn cho tiểu thư ấm áp, đây chínhlà phong độ của một đại nam nhân.” “Có thể hi sinh vì tiểu thư, so với quan tâm khôngphải thiết thực hơn a.” “Ai, tiểu thư dù có lợi hại cách mấy cũng chỉ là mộtnữ nhân. Tiểu thư cần có người thương mình, yêu mình. Đương nhiên, tiểu thưcũng là Vô Ảnh La Sát danh chấn giang hồ. Cho nên, nam nhân ở bên cạnh tiểu thưnhất định phải biết tiểu thư muốn gì. Khi tiểu thư cần có người quan tâm, đạicô gia có thể bỏ qua thân phận của tiểu thư, hoàn toàn xem tiểu thư là một nữnhân bình thường để yêu thương. Khi tiểu thư muốn náo động, đại cô gia sẽ xemngười như Vô Ảnh La Sát, cùng nhau phối hợp. Thế nhưng Phương Chấn Hiên khônglàm được, có đôi khi, hắn xem tiểu thư quá yếu đuối, cũng có lúc lại xem nhưquá lợi hại, vĩnh viễn không biết tiểu thư muốn gì.” “Ai, tâm tư tiểu thư quả thật khó đoán.” “Nam nhân yêu tiểu thư nhất định phải hiểu được lòngtiểu thư, thế nhưng Phương công tử không hiểu.” Xa xa, một cái bóng cô đơn chậm rãi xoay người, khóemôi cong lên một tia cười khổ. Thì ra, hắn vĩnh viễn cũng không biết nàng cầncái gì. Mà thôi, cuộc chơi tình ái này hắn đã thua triệt để,có lẽ ngày từ đầu, hắn đã thua rồi. Mà nếu đã thua, hà tất phải tiếp tục tínhtoán. Những ngày tháng này của Bạch Mạn Điệp phải nói là phithường phi thường thích ý, ban đêm đến Vương phủ tra xét, ban ngày đi du ngoạnkhắp nơi. Trong vòng một tuần, hầu như đã dạo chơi hết mọi nơi trong kinhthành. Nhưng mà thật đáng tiếc, cho tới bây giờ nàng cũng chưa thấy qua miếuhội thật ra là cái dạng gì, trong TV ngày trước gặp qua mấy lần, nhưng tận mắtchứng kiến thì chưa có cơ hội. Vận khí nàng không phải tốt đến như vậy, hôm nay đã cócơ hội thấy rồi. Mới sáng sớm, nàng đã gọi Đông Phương Vũ dậy, kéo hắn đi gópvui. Miếu hội phân ra nhiều hình thức, nhưng miếu hội hôm nay lấy dâng hươngbái phật làm chủ. Đại bảo tự tọa tại ngoại ô thành bắc, là tự viện hoàng giaduy nhất. Tự viện hoàng gia quy mô quả nhiên không giống tiểu tựbình thường, hương khói lượn lờ, hương hỏa thịnh vượng, điện vũ hoành tráng,rường cột trạm trổ, lương trụ dát vàng, từ ngoài điện nhìn vào đã thấy uy nghicủa hoàng gia. Bạch Mạn Điệp lôi kéo Đông Phương Vũ nhìn khách hànhhương nối đuôi không dứt, nhịn không được cảm thán, “Oa oa, chiến tích củahoàng đế đại ca quả nhiên không tệ.” Hắn trị quốc cũng có chút tài năng, đángcho nàng vì hắn phụng sự. Đông Phương Vũ luôn không thích náo nhiệt, chẳng cóchút biểu hiện gì là vui vẻ, trên khuôn mặt kia một chút biểu tình cũng khôngcó. Nói đến chiến tích của hoàng đế, hắn phải thừa nhận, khẽ gật đầu. Bạch Mạn Điệp liếc nhìn hắn một cái, kéo kéo cánh tayhắn làm nũng, “Đại ca, cười một cái đi mà.” Bọn họ đang hẹn hò mà, hắn tại saocả cười một cái cũng keo kiệt chứ? Quỷ hẹp hòi. Đông Phương Vũ khó hiểu liếc mắt nhìn nàng, “Còn gọiđại ca.” Bọn họ sớm đã ở cùng nhau, không phải đã đến lúc phải đổi xưng hô rồi. “A?” Bạch Mạn Điệp cười hách hách, “Vậy chàng muốn gọilà gì? Phu quân? Lão công?” “Lão công?” Không phải nói hắn già chứ? “Đây là cách gọi ở quê hương ta, ý chỉ người yêu haytướng công.” Bạch Mạn Điệp nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Ta gọi chàng như vậy cóđược không? Hai chữ này chỉ có thể dùng để gọi người khác phái thân mật vớimình nhất thôi nha.” Người khác phái thân mật nhất? Miễn cưỡng chấp nhận. “Được.” Băng sơn lần thứ hai động dung, lộ ra nét cườiyếu ớt. Bạch Mạn Điệp dựa sát vào vai hắn, “Lão công, cười mộtcái nữa đi, một cái nữa thôi.” Cho tới bây giờ hắn chưa từng thân mật với Bạch MạnĐiệp như vậy ở chỗ đông người, hơi có vẻ mất tự nhiên, “Tiểu Điệp, bỏ ra.” Bạch Mạn Điệp hừ một cái, “Gì chứ? Ta thích như vậy,chúng ta là phu thê, ai dám quản chúng ta.” Đông Phương Vũ trượt tay xuống, nắm lấy tay nàng, “Vàoxem đi.” Bạch Mạn Điệp giận dỗi bĩu môi, “Ta xem chưa đủ, đợilát nữa vào không được sao?” “Lát nữa trở ra xem.” “Này, thật bá đạo. Được rồi, ta đi xin xâm.” Hắn suy nghĩ một lát, gật đầu, “Được.” Khách hành hương làm thành một đoàn chen chúc từ trướccửa vào đến đại điện, hai người họ đứng trong dòng người, bị dòng người đẩy lênphía trước. Đông Phương Vũ kéo Bạch Mạn Điệp tới cửa đại điện,“Nàng đi đi.” Hắn luôn không tin quỷ thần, càng không có hứng xin xâm, nếukhông phải nàng một mực muốn tới, hắn tình nguyện ngồi ngốc ở nhà. “Chàng không đi?” Vất vả lắm mới chen tới đây sao lạikhông vào, thật là đáng tiếc, phía sau không biết có bao nhiêu người muốn chentới cửa đại điện. Bạch Mạn Điệp mới vừa vào đại điện, Đông Phương Vũ lậptức phát hiện một hình bóng nhỏ xinh trong đám người. Chết tiệt, sao lại tớiđây? Nếu để Tiểu Điệp thấy hai người họ dây dưa, nhất định sẽ hiểu lầm. Hắn cúi đầu, tận lực tránh đi. Hắn luôn luôn không sợtrời không sợ đất, lúc nào lại cần trốn tránh như vậy? Nhập Họa kia, thật sự làkhách tinh của hắn. Có phải hắn nên góp ý với hoàng thượng, đem yêu nữ kia gảra ngoài. Lấy trình độ hồ nháo của Nhập Họa, sớm muộn cũng có chuyện. Cho dùkhông thất thân cũng sẽ bị người khác hiểu lầm. Nhập Họa cũng chuẩn bị vào đại điện, càng lúc càngtiến lại gần hắn. Đông Phương Vũ bất đắc dĩ, đành xoay người hướng hậu điện màđi. Vì không để cho Tiểu Điệp hiểu lầm, hắn tốt nhất là trốn được cứ trốn, càngxa càng tốt. Mọi người đều tập trung ở đại điện, hậu điện thập phầnu tĩnh. Đông Phương Vũ vừa mới thở phào một hơi, chợt cảm thấy có người đang đitới hướng này. Nghe tiếng bước chân chỉ có một người, hơn nữa không có võ công?Cước bộ mềm mại, là nữ tử, phải Tiểu Điệp không? Hắn còn chưa quay đầu lại, chọt nghe một tiếng thétchói tai, “Lãnh ca ca.” Đông Phương Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, muốn một chưởngđánh chết Nhập Hoa kia. “Lãnh ca ca.” Nhập Họa chạy tới trước mặt hắn, thởhồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không che giấu được vui mừng. “Lãnh ca ca, huynh cũng đến miếu hội sao? Lát nữa hộtống ta trở về có được hay không?” Người như hắn cũng đi miếu hội, chuyện lạnha. Hắn bày ra khuôn mặt khó chịu, “Công vụ trong người.” Nhập Họa mất hứng bĩu môi, “Công vụ gì còn quan trọnghơn bảo hộ bản công chúa?” Xin lỗi, hắn không muốn làm hộ hoa sứ giả, tạm thờikhông có ý định hồng hạnh xuất tường. “Công chúa, ta đã nói là mình có thê thất.” Hắn lạnhlùng nhắc lại lần nữa, chỉ mong nàng đi nhanh nhanh lên. Nhập Họa tỏ ý không quan tâm nhún nhún vai, “Ta nóirồi, ta không ngại. Ta có thể làm thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh làđược rồi.” “Ta đã nói là không cần thiếp, ta chỉ muốn một mìnhnàng.” Lời này hắn nói đã hơn mười lần. “Người ta thật lòng thích huynh mà.” Nhập Họa nói xongnhảy bổ vào người hắn. Đông Phương Vũ lùi lại vài bước, Nhập Họa ôm phải khôngkhí, khổ sở ngã trên mặt đất. Nhập Họa vươn tay, gắt giọng, “Đau lắm a, đỡ ta.” Đông Phương Vũ diện vô biểu tình xoay mặt qua chỗkhác, xem nàng như không tồn tại. “Lãnh ca ca.” Nhập Họa đứng lên, tựa vào người hắn làmnũng. Đông Phương Vũ không thể nhịn được nữa đẩy nàng ra,“Cút.” Nếu Tiểu Điệp nhìn thấy là coi như xong. Lấy tính tình của nàng, rất cóthể cùng hắn tuyệt giao. Nhập Họa giận dỗi giậm chân, “Ta không đi.” Nàng màđi, hắn mất tích nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới gặp lại hắn, nàng khôngngốc như vậy đâu. Đông Phương Vũ lạnh mặt nhìn nàng, điểm trụ lục đạo,sau đó nhanh chóng rời đi. Nhập Họa khóc đến đỏ mặt, “Lãnh ca ca… người ta thíchhuynh mà, huynh không thể đối với người ta như vậy.” Khi hắn trở lại trước cửa đại điện, Bạch Mạn Điệptrùng hợp từ trong điện bước ra. Thấy nàng mặt đầy ưu sách, tinh thần hốt hoảng, ĐôngPhương Vũ rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, “Làm sao vậy?” “Ta xin được xâm hạ hạ.” Là xâm hạ hạ mờ ám bất minh. Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng, “Quỷ thần nói khôngđáng tin.” “Vậy sao?” Nàng miễn cưỡng tươi cười. Bởi vì quan hệvới bà ngoại, nàng đối với quỷ thần cũng có nửa phần tin tưởng, xâm hạ hạ vừarồi khiến nàng chịu đả kích lớn. “Không nên để ở trong lòng.” Bạch Mạn Điệp gật đầu, càng tựa sát vào người hắn. Có mùi gì? Giống như hương hoa lài? Trên người ĐôngPhương Vũ sao lại có hương hoa lài? Ban nãy không có, tại sao vừa bước ra lạicó? Không phải chạm vào nữa nhân nào chứ? Quên đi, chách là nàng đa nghi. Nam nhân cứng nhắc nhưhắn, không có khả năng ngoại tình. Có thể do quá đông người, hắn chạm phải yphục của cô nương nào đó, nên nhiễm mùi hương này. Không hiểu tại sao, nhớ đến chữ trên quẻ xâm kia, nàngmơ hồ cảm thấy bất an. —- Sở Sở: Có phải nàng quá đa nghi không? Nữ nhân nào khiyêu đều đa nghi như vậy? Từ khi nào nàng biến thành tục nữ thế này? 555555555,ta muốn phiếu, chuyện thu phiếu vẫn đang tiếp tục, ít phiếu đến đáng thương.Nếu không cho phiếu, ta ngược nữ chính (cười gian –)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]